Chương 2

Anh lấy bút ra và ký vào bản thỏa thuận ly hôn.

Tôi nhìn xuống và thấy ba chữ không đẹp lắm, Trần Đông Minh, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như nét bút từ hồi còn học cấp hai.

Tôi cảm thấy yên tâm, rào chắn quanh người mình đã bị ba từ này phá vỡ. Tôi cũng cầm bút chậm rãi viết tên mình.

Lúc hai bên ký tên, tôi nghe thấy giọng ông Trần bán kẹo táo ở tầng dưới, giọng ông vẫn trong trẻo và dài, một con én dừng lại bên mép cửa sổ, thỉnh thoảng lại kêu hai tiếng. Mẹ chồng tôi chắc đang dọn dẹp trên lầu, tiếng chổi va vào đồ đạc.

Những tia nắng dịu dàng và làn gió mát thổi từ bờ hồ. Mọi thứ dường như mới mẻ.

Nhưng không biết là ai đã tiết lộ tin tức, khi chúng tôi lấy giấy tờ và chuẩn bị đến Cục Dân chính vào thứ bảy, mẹ Tiểu Đông đã dời ghế ngồi ở cửa, không nói gì và không cho chúng tôi ra ngoài.

Tam cô lục bà đứng ở cửa thay phiên nhau thuyết phục tiểu Đông.

Nhưng anh nhất quyết đòi đi, họ không làm gì được, cuối cùng khuyên nhủ anh phải nhớ lấy một nửa tài sản của tôi.

Tiểu Đông nói rằng tôi đã chuyển hết tài sản cho anh ấy, tự mình ra đi.

Tam cô lục bà ngạc nhiên một lúc, cuối cùng lẩm bẩm rời đi, nói rằng họ không hiểu được giới trẻ bây giờ. Một người bắt được một người vợ giàu có và ngoan ngoãn thì nhất quyết đòi ly hôn, một người thì chủ động từ bỏ hết tiền của rồi dọn dẹp ra khỏi nhà, tất cả như bị loạn thần kinh.

Sau khi nhận được giấy ly hôn, tôi và tiểu Đông ở cửa chào nhau: “Tạm biệt, cảm ơn anh.”

Tiểu Đông nắm tay tiểu Mai tạm biệt tôi, sau đó đi bộ về nhà.

Mưa đã tạnh, đường phố tràn ngập mùi đất tươi mát. Gió xuân mang đến ấm áp, ánh mặt trời lặn từ trên đỉnh núi chiếu xuống hai con người đang sóng vai nhau bước đi, ngay cả bóng dáng cũng toát ra vẻ ngọt ngào và vui sướиɠ.

Tôi nghĩ trong lòng, đây mới đúng là dáng vẻ của hôn nhân. Tôi ngước nhìn hoàng hôn rồi quay đầu đi về phía nhà ga.

Vừa quay đầu lại, dưới ánh hoàng hôn, Quý Lĩnh cầm hoa, đứng ở ngay phía sau.

Dáng vẻ kiên định thẳng tắp, giống như chưa bao giờ rời đi.