Chương 3

Quý Lĩnh và tôi gặp nhau khi còn học đại học.

Đó là một ngày giữa hè, sau tiết học cuối, tôi gặp tiểu Đông ở cửa hàng tiện lợi 7-11 bên ngoài trường học.

Tiểu Đông đang ngồi xổm bên ngoài cửa hàng tiện lợi, trên mặt đầy mồ hôi, thấy tôi đi tới, khập khiễng một chân bước về phía tôi hai bước: “A Sơ.”

Tôi kéo anh về phía cửa hàng tiện lợi: “Bên trong mát mẻ, vì sao không đợi trong này?”

Tiểu Đông gãi đầu: “Không muốn ngồi.”

Nhiệt độ ở Thâm Quyến không khác gì trong cái l*иg hấp, lên tận 40 độ, thậm chí có thể làm cháy da, như thế nào mà lại không muốn ngồi vào chỗ mát?

Tôi liếc nhìn anh, anh vẫn mặc chiếc áo phông màu xanh, bên trên không có vết bẩn nào nhưng đã hơi bạc màu.

Đây là chiếc áo phông anh quý trọng nhất, tôi đã mua nó cho anh ấy khi tôi mới đến Thâm Quyến, với giá 117 tệ trong một cửa hàng quần áo ven đường. Đó là mẫu giảm giá rẻ nhất, không đắt nhưng với số tiền đó có thể mua được năm chiếc áo phông mà anh ấy thường mặc.

Bình thường anh không bao giờ mặc chiếc áo phông này, chỉ mặc khi đến trường gặp tôi, sau khi về nhà sẽ giặt thật kỹ những vết bẩn trên đó.

Sau hai năm, chiếc áo phông này chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt.

Màu phai này ghi lại món nợ ngày càng lớn giữa tiểu Đông và tôi.

Tôi nhìn anh hồi lâu, nhưng ánh mắt anh lại lảng tránh, cuối cùng anh thú nhận: “Vừa rồi anh đánh rơi ví ở cửa, cô ấy nhặt được nhưng lại nói đây không phải ví của anh, không chịu trả."

Nghe xong, tôi nhìn về phía quầy thu ngân, cô gái đang mải mê nghịch bộ móng tay mới làm, chắc là đã nhận ra ánh mắt của tôi, chậm rãi nhìn qua. Ánh mắt đảo qua nhìn lại giữa tôi và tiểu Đông hai lần, sau đó im lặng cười khẩy.

Mặc dù hàng năm nhận học bổng ở đại học phồn hoa Thâm Quyến, nhưng tôi không phải là người phụ nữ hiền lành.

Tôi thậm chí còn không phải là người tốt.

Dù sao các trường cao đẳng, đại học tuyển sinh, họ không xét đến tố chất, tôi nghĩ nếu tính cả điều này thì chắc chắn tôi sẽ không thể trúng tuyển.

Sau khi cô thu ngân tan sở, tôi chặn cô ấy tại một con hẻm không có camera.

Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời đang lặn, trong ngõ ánh sáng có chút mờ mịt.

Nắm đấm của tôi cách mặt cô ta 5cm, tôi cụp mi xuống, mặt không biểu tình nhìn cô ấy: “Ví.”

Mặc dù bị khống chế nhưng cô ta vẫn không chịu lấy ra, còn hung tợn mắng tôi: “Lỗ mãng! Đồ nhà quê!”.

Tôi không phủ nhận.

Giơ tay lên và hạ nắm đấm xuống.

Trong mắt cô ta tràn ngập sự kinh ngạc xen lẫn đau đớn, nghiến răng nghiến lợi chửi tôi: “Mẹ nó! Đồ ngu ngốc! Đồ dã man! Đồ nhà quê!”

Những nắm đấm lần lượt hạ xuống, thẳng cho đến khi những lời chửi mắng kia biến thành “Tôi xin lỗi” hết câu này đến câu khác, lấy chiếc ví đen từ trong túi ra đưa lại cho Tiểu Đông, tôi mới buông tay.

Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy ở cuối ngõ có người đang cầm điện thoại di động quay video.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Quý Lĩnh.

Anh trạc tuổi tôi, mắt sáng mày kiếm, tay áo bay bay.

Tôi đến gần và hỏi: "Anh có thể xóa nó được không?"

“Có thể.” Anh cất điện thoại, nhét vào túi áo sơ mi, vỗ nhẹ vào ghế sau xe máy, nhướng mày nhìn tôi: “Đi một vòng nhé?”