Chương 3: Cả đời. Duy nhất

"Cảm ơn bác sĩ Trần." An Nhu Y ngồi ở trên ghế mang giầy, bài tập luyện lực chân suốt một tiếng khiến gương mặt trắng nõn của cô đã trở nên hồng hào.

"Bác sĩ Trần, tình hình của cô ấy thế nào? Ổn không?" Lạc Lê Vũ tính toán thời gian chính xác nhanh chóng đi tới hỏi bác sĩ của cô.

Nếu như chuyên môn của anh không phải là khoa thần kinh mà là khoa chỉnh hình, anh nhất định sẽ bức bách cô đến mỗi ngày. Công việc của anh đã bề bộn nhiều việc, còn phải đúng giờ thúc giục cô đến làm vật lý trị liệu, thật sự là không ngừng lo lắng và đau lòng.

"Viện trưởng, tình hình cũng không tệ lắm, chẳng qua là gần đây thời tiết thất thường, trời lạnh dễ khiến chân đau, nên ngâm vào nước ấm.” Nửa câu sau bác sĩ Trần nhìn An Nhu Y dặn dò.

Cô gái xinh đẹp lại điềm tĩnh này, lại là bệnh nhân khiến ông đau đầu, thường xuyên không đến làm vật lý trị liệu đúng giờ giấc."Phải kiên trì làm vật lí trị liệu lỡ như còn trẻ mà bị tàn tật thì sao? Còn phải lập gia đình nữa." Bác sĩ Trần tuổi gần 50 mươi lo lắng nói.

"Nghe chưa?" Lạc Lê Vũ đỡ cô dậy, từ trong túi áo màu trắng lấy ra một cái khăn tay, thay cô lau những giọt mồ hôi trên trán.

"Biết rồi." An Nhu Y đè lại khăn tay trên trán, ý bảo anh buông tay. Cũng không phải không quen anh có cử chỉ thân mật như vậy, chẳng qua nơi này là bệnh viện, thân phận của anh là phó viện trưởng, luôn phải chú ý một chút.

Quả nhiên, bác sĩ Trần thấy hình ảnh này vui vẻ gật đầu rời đi, viện trưởng từ trước đến nay lịch sự với phái nữ nhưng cũng có chút lạnh lùng, không ngờ lại có lúc dịu dàng ngọt ngào như vậy, hiếm thấy hiếm thấy.

"Phải đi về sao? Anh tiễn em." Lạc Lê Vũ đỡ cô từng bậc từng bậc xuống cầu thang, vật lý trị liệu ở lầu ba trong bệnh viện, luyện tập nhiều giúp lực chân của An Nhu Y từ từ hồi phục, cho nên mỗi lần làm vật lí trị liệu xong anh sẽ đỡ cô đi xuống lầu một.

"Không cần, anh còn bận nhiều việc mà" cô vốn định không để cho anh tiếp tục đỡ cô, không ngờ chân trái mềm nhũn, cả người trượt xuống dưới.

"Cẩn thận!" Lạc Lê Vũ tay mắt lanh lẹ ôm lấy cả người cô, bởi vì sức nặng và người trong ngực chênh vênh mà cùng nhau ngã ngồi ở trên bậc thang.

"Hô" anh thở hổn hển, "Có ngã trúng ở đâu không?" Nóng lòng kéo cô từ trong ngực ra, cẩn thận quan sát mấy phen.

"Không có" An Nhu Y cũng nhẹ thở gấp, thấy vẻ mặt của anh có chút đông cứng, “Anh có bị thương không?" Sức nặng hai người đè ở trên người anh, cô thật sự sợ anh sẽ bị thương, nhất là đôi tay của anh.

"Nhất Nhất, đừng làm anh sợ." Anh dịu dàng nỉ non, ôm cô trở về trong ngực lần nữa.

Giờ phút này lòng của cô còn ngọt ngào hơn kẹo đường, mặc dù anh thường đùa giỡn gọi cô là Nhất Nhất, nhưng cô biết, chữ “Nhất” này mang nhiều ý nghĩa sâu nặng.

" Nhất Nhất, " trên người cô như có như không hương thơm khiến cho lạc Lê Vũ không nhịn được mở miệng lần nữa hỏi thăm cô, "Còn chưa phải được không?"

Thân thể An Nhu Y cứng đờ, cô đưa hai tay để ở trước ngực của anh, để cho giữa bọn họ có khoảng cách. "Thật xin lỗi." Cô cúi đầu, giọng nói khẽ run.

Trừ ba chữ này, cô không bao giờ ... có thể cho anh những từ khác.

"Cô bé ngốc." Lạc Lê Vũ đỡ cô đứng lên, anh cao hơn cô mười bậc thang, từ trên cao nhìn xuống An Nhu Y đang lúng túng.

"Anh có thể chờ." Anh hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cô.

Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời cô muốn nghe của “Lê Vũ”, cảm giác chờ đợi này không phải cô chưa từng trải qua. Việc chờ đợi mà không có bất kỳ điều gì chắc chắn, cô vẫn cho là chỉ có cô ngu ngốc mới có thể làm vậy.

"Được rồi, giống như trước đây anh đã từng nói, đừng suy nghĩ nhiều. Anh tiễn em." Anh vỗ vỗ đầu của cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn rất cưng chiều.

An Nhu Y sững sờ mặc anh tiếp tục đỡ mình đi xuống cầu thang, cô không dám nhìn anh, chỉ có thể ngược lại nhìn bàn tay anh đỡ cánh tay cô, đây là đôi tay đã cứu vô số người, có bao nhiêu người mơ ước có thể nắm tay, nhưng mà…cô lại muốn buông tay.

Giống như anh từng nói trước đây vậy —— không cần cảm thấy là gánh nặng để cho anh luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô? Mà cô thì cứ ích kỷ hưởng thụ sự ngọt ngào của anh như một người bạn, một người anh trai là được?

Thời gian càng trôi qua, cô càng hiểu rõ, cô không làm được.

Người bên cạnh là anh, mà cô lại yêu người khác.