Chương 4: Thứ xa xỉ nhất trên đời chính là tình yêu

"Cô An, đây là tài liệu hội nghị hôm nay." An Nhu Y đi vào phòng làm việc, trong chốc lát thư ký Trịnh Anh đưa đến một ly sữa tươi nóng cùng một xấp tài liệu."Còn nữa, bốn giờ rưỡi có buổi hội nghị với trụ sở bên Pháp cần cô có mặt."

"Tôi biết rồi, cám ơn." An Nhu Y mở ra tài liệu, nội dung nhiều khiến cho cô khẽ nhíu lại đôi mi thanh tú. Trong công việc cô có hơi khác một chút, trên gương mặt thuần khiết trang điểm nhẹ một chút son phấn, ngày thường thích mặc trang phục trẻ trung cũng đổi thành trang phục công sở.

Thứ không thay đổi, chính là đôi giày cô đang mang kia.

Mà những đồ cô đang mặc trên người, đều sẽ làm các cô gái điên cuồng vì tên nhãn hiệu của chúng —— những thứ này có được cũng từ công việc của cô.

An Nhu Y ở Pháp học năm năm quản lý hàng hiệu cao cấp, lúc thực tập ở công ty hàng hiệu cao cấp của Pháp được chú trọng, phá lệ rút ngắn thời gian thử việc trực tiếp cất nhắc cô thành nhân viên chính thức.

Hai năm trước cô được cử về nước với thân phận trưởng chi nhánh, phụ trách quản lý cả khu vực Trung Quốc. Nói đến quản lý nhãn hiệu cao cấp rất trừu tượng, thật ra thì cũng làm nhiều chuyện vặt vãnh. Lớn thì sản phẩm thiết kế đóng gói tiêu thụ, nhỏ thì kinh doanh độc quyền... Đến bố trí nhân viên đào tạo cũng bao gồm trong đó.

Có lúc An Nhu Y cũng cảm thấy công việc này quá hào nhoáng, thật ra thì cô cũng không khác gì một người “bảo mẫu” toàn năng.

Nhưng mà, cô thích công việc này không phải vì danh tiếng của nó. Nhiều năm qua sự thích thú ban đầu cũng dần dần trở thành thói quen khó bỏ.

Luôn có một số thứ sẽ không thay đổi.

"An Nhu Y, tớ đang ở gần công ty của cậu, có muốn cùng tớ đi ăn cơm không!" Vừa kết thúc buổi hội nghị, An Nhu Y đã nhận được điện thoại của người chị em tốt Uông Duẫn Nịnh.

"Hửm? Đã trễ vậy sao?" Cô đáp lời nhìn đồng hồ, nhưng chỉ mới ba giờ, mà cô cũng không cảm thấy đói.

"Có cần tớ phải lên tận nơi trói cậu xuống?" Giọng nói Uông Duẫn Nịnh rất giống với tính cách của cô, thẳng thắn mà nhiệt tình.

"Ha ha, không cần làm phiền cậu, tớ xuống liền." Cũng chỉ có gặp người chị em tốt này, cô mới có thể thật lòng vui vẻ.

"Nhu Y, ăn một bữa cơm thôi mà, không cần phải quá long trọng chứ?" Uông Duẫn Nịnh kéo cánh tay An Nhu Y, cùng cô đi vào một nhà hàng cao cấp.

"Chào cô An, hôm nay hai vị đến dùng cơm sao?" An Nhu Y mới vừa đi tới cửa nhà hàng, quản lý lập tức tự mình ra đón tiếp.

"Ừ, đúng vậy, xin sắp xếp giùm tôi một chỗ yên tĩnh." Cô cười gật đầu, xem ra cũng khá quen thân với vị quản lý này.

"Vâng, mời hai vị sang bên này." Quản lý lập tức dẫn hai cô đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ trong nhà hàng.

"Cậu nói đi, An Nhu Y, có phải đã tìm được một người đàn ông tốt nào nên mới dẫn tớ đến nơi sang trọng như vậy ăn cơm?” Mới ngồi xuống, Uông Duẫn Nịnh bắt đầu bức cung bạn tốt.

"Cô Uông, anh Trình tập đoàn Kỳ Hạ nhà cậu tùy tiện chọn một nhà hàng cũng không kém nơi này bao nhiêu đâu?" Nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, chẳng qua An Nhu Y lại thích giọng điệu dí dỏm này của cô.

"Là của anh ấy, không phải của tớ. Cậu đừng lảng sang chuyện khác, mau khai ra." Uông Duẫn Nịnh ngoài miệng nói như thế, nhưng trên mặt vẻ mặt vẫn là cảm thấy ngọt ngào khi nhắc đến người yêu.

Thật tốt.

"Là của anh rể, tập đoàn Kỳ Hạ." Tập đoàn Thục Thủy, tập đoàn số một về thực phẩm.

"Là chồng của chị An?" Chị họ duy nhất của An Nhu Y - An Thiên Nhai, Uông Duẫn Nịnh ít khi nghe cô kể.

"Ừ." Nói đến chị họ, trên mặt An Nhu Y có vài phần suy nghĩ, vì một người đàn ông mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ An, rốt cuộc có đáng hay không?

"Nói đến đây Nhu Y, Trình Bạc Ý nói với tớ, Thang Diệc Thần trở về nước." Hôm nay cô đến đây là muốn nói cho Nhu Y tin tức này.

Không có chút chuẩn bị trước khi nghe ba chữ kia, An Nhu Y chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó tan vỡ thành từng mảnh khiến lòng cô nhói đau.

"Hình như người nhà của anh ta cũng không biết anh ta trở về, Trình Bạc Ý mấy ngày trước trên máy bay tình cờ nhìn thấy anh ta." Uông Duẫn Nịnh do dự một chút, vẫn quyết định không nói cho cô chuyện Trình Bạc Ý ở trên máy bay nhìn thấy nhị thiếu gia nhà họ Thang trao đổi số điện thoại với nữ tiếp viên hàng không.

Nhìn vẻ mặt đau thương im lặng không nói của An Nhu Y, Uông Duẫn Nịnh có chút hối hận vì đã nói cho cô biết. Nhưng mà rắc rối giữa bọn họ tuyệt đối không đơn giản như An Nhu Y nghĩ.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, lần này Thang Diệc Thần trở về nước, là tìm Nhu Y.