Chương 5: Chẳng thà không gặp

Cao Hạ dập tắt thuốc lá trên tay, thuận tay sửa lại trang phục lần nữa rồi trở lại bên trong nhà hàng.

Qua chín giờ, khách dùng cơm chỉ còn lại vài người. Cho nên anh liền ngắm hai cô gái xinh đẹp đang vui vẻ nói chuyện ngồi bên cửa sổ.

Thân là người thừa kế duy nhất của tập đoàn vật liệu xây dựng nhà họ Cao, mỹ nữ nào mà Cao Hạ chưa từng thấy qua, chẳng qua là vì lòng hiếu kỳ nên đi về phía hai cô, mở miệng: "Ngại quá quấy rầy hai vị mỹ nữ."

An Nhu Y và Uông Duẫn Nịnh có chút kinh ngạc đồng thời ngẩng đầu nhìn anh ta, Cao Hạ nhìn chằm chằm gương mặt An Nhu Y suy tư, "Xin hỏi, có phải chúng ta từng gặp qua ở đâu không?"

"A" Đầu tiên Uông Duẫn Nịnh phản ứng, không phải dùng chiêu thức cũ này làm quen chứ khiến cô phì cười.

An Nhu Y lắc đầu, "Tôi nghĩ là không." Chẳng qua là, có cảm giác khác với Uông Duẫn Nịnh, người trước mặt có tướng mạo khí chất, trang phục không phải tầm thường, không đơn giản là đến bắt chuyện.

"Xin lỗi là tôi mạo muội." Cao Hạ nhận ra phản ứng của hai cô, nhất định là bị hiểu lầm thành trai hư.

Sau khi anh rời khỏi không lâu, quản lý nhà hàng đưa tới một chai rượu vang đỏ, "Cô An, đây là do vị Cao tiên sinh kia tặng."

"Hửm, không ổn lắm, giúp tôi trả lại cho anh ta đi." Đương nhiên An Nhu Y từ chối.

"Cao tiên sinh nói nếu như cô không muốn giữ thì sau khi uống hết hẳn đem trả lại cho anh ta." Quản lý không nói thêm nữa, đặt chai rượu xuống rồi rời đi.

"Thật là thú vị, " Uông Duẫn Nịnh tấm tắc cầm lấy chai rượu, "Là chai gốc, chai rượu này rất đắt."

Trí nhớ An Nhu Y từ trước đến nay rất tốt, nhưng cô thật sự không nghĩ ra từng gặp người này, đại khái là rõ ràng nhận lầm người."Nịnh Nịnh, tớ đi vệ sinh.”

"Không được, hôm nay em không muốn để anh đi." Giọng cô gái tha thiết, giống như đang cầu khẩn.

Bên trái hành lang là phòng vệ sinh, mà bên phải là phòng bao riêng, An Nhu Y đi tới ngã rẽ liền nghe ngoài hành lang bên kia có giọng nói, cô biết mình vô lễ không nên nhìn, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ quấn quýt bên ngoài cửa phòng bao.

"Ở lại? Ở lại làm gì?" Người đàn ông từ đầu đến cuối im lặng bỗng lên tiếng, dễ nghe được trong giọng nói anh ta không che giấu được sự khinh thường.

Lời anh ta nói rất nhẹ, lại làm cho cả người An Nhu Y ngẩn ra. Tay cô nắm thành quả đấm, cứng ngắc lách người, chỉ thấy cô gái có giọng nói mềm mại kia vòng đùi ngọc ngang hông anh ta, mà trên mặt người đàn ông một bộ hưởng thụ, nút áo sơ mi trắng mở hơn phân nửa, lộ ra cơ ngực đẹp đẽ.

An Nhu Y thật sự rất muốn cười, không phải sao? Đây không phải là hình ảnh gặp lại rất buồn cười sao? Buồn cười đến mức cô quên mất tim của mình có bao nhiêu sự đau đớn.

Thật sự là cảnh tượng gặp lại mục nát, mục nát như chính quá khứ của bọn họ.

Một màn yên lặng khiến cho An Nhu Y chợt ngẩng đầu lên, phát hiện cặp nam nữ kia đang nhìn cô. Trong ánh mắt cô gái kia dĩ nhiên là không có ý tốt, mà người kia cô không dám nhìn, cho nên anh không thấy trong đôi mắt màu xanh kia che giấu sự kinh ngạc.

Cô nhanh chóng quay đầu đi tới nhà vệ sinh bên kia, lúc sắp chạm nắm cửa, lại bị một bàn tay to lớn đè lại từ phía sau.

"Không chào hỏi sao?" Giống như là chào hỏi người quen thân thiết, nếu như trong giọng nói không có sự chế giễu.

An Nhu Y nhắm mắt, còn có thể nói gì? Một sức lực mạnh mẽ khiến cô xoay người, cô bị buộc ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

"Đã lâu không gặp, An Nhu Y." Thang Diệc Thần cong khóe môi, khuôn mặt cộng thêm mái tóc cháy nắng, khiến cho anh nhìn thoáng qua có chút lưu manh.

"Đã lâu không gặp." Không bằng không thấy. Khoảng cách gần gũi như vậy khiến cho An Nhu Y không khỏi hoảng sợ, cô cố gắng tránh ra khỏi cánh tay của anh, không chú ý tới ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, không rời mắt.

"Em" Thang Diệc Thần còn chưa nói hết, phía sau liền vang lên tiếng Cao Hạ, "Sun, cậu ít đùa giỡn với phụ nữ đi."

Thang Diệc Thần không có ý buông cô ra, Cao Hạ đi lên trước chắn ngang ở giữa hai người: "Thật xin lỗi, anh ấy uống nhiều quá." Anh ta cười giải thích với An Nhu Y, sau đó ra hiệu ánh mắt nhìn Thang Diệc Thần, ý bảo anh có chừng mực.

Thang Diệc Thần vừa buông lỏng tay, An Nhu Y cũng không quay đầu lại đi tới đại sảnh.

"Tôi thấy cô ấy rất giống các cô bạn gái trước của anh." Cao Hạ cười vỗ vỗ bờ vai của anh, ánh mắt rất giống bạn gái trước của Thang Diệc Thần, kể cả cái mũi, cái miệng cũng như cô gái vừa rồi trong phòng bao.

Khó trách anh mặc kệ ở đâu mà cố chấp, sợ sẽ làm lớn chuyện, cho nên anh ta mới ngăn cản.

"Nói đùa." Thang Diệc Thần không đứng đắn cười nhìn cô rời khỏi hành lang, trên người trừ mùi rượu, thuốc lá và mùi nước hoa cô gái xinh đẹp kia để lại, còn có một mùi thơm ngọt ngào rất nhẹ.

Cô ấy giống bọn họ? Không, là bọn họ giống như cô ấy. Cao Hạ chưa từng phát hiện ra, nếu tổng kết các bộ phận trên cơ thể giống nhau giữa họ, chính là hình thành cô.

Anh ta châm biếm các cô gái kia là bộ sưu tập tem của Thang Diệc Thần, nếu vậy thì An Nhu Y chính là mẫu duy nhất.