Chương 7: Phụ nữ của anh nhiều như sao trên trời

"Xin hỏi là tham dự dịp gì? Cụ thể?" An Nhu Y lướt qua anh, đi thẳng tới bên cạnh tủ trưng bày cà vạt.

"Quán bar, KTV, hội họp linh tinh." Có vẻ như đùa giỡn nhưng giọng nói Thang Diệc Thần lại rất nghiêm túc.

An Nhu Y lấy ra một bộ sưu tập mới, trong đó có hai cái cà vạt thu hút sự chú ý của cô. Cái cà vạt này có màu vàng đen, màu đen quyền lực, màu vàng kim tuyến trên logo nhãn hiệu lấp lánh, trang trọng nhưng cũng mang theo vài phần tao nhã. Mà cái màu bạc còn lại phối với chỉ thêu trắng, so với màu đen tuy đơn giản nhưng sáng ngời.

Tay cô đặt trên cái cà vạt màu bạc, kiểu dáng này rất thích hợp với Lê Vũ.

"Thẩm mỹ của An tiểu thư rất tốt." Giọng nói từ xa đến gần khiến cho An Nhu Y cảm giác được anh đi tới, cho đến khi hai bàn tay không chút khách khí rơi ở hai bên hông của cô, cô mới giật mình thấy anh đã ở phía sau.

"... Thang tiên sinh..." Cô không thể không xoay người đối mặt với anh, cô muốn nhắc nhở bọn họ nên giữ một khoảng cách, nhưng giờ phút này vẻ mặt anh đã từ vốn là cười đùa trở nên trong trẻo lạnh lùng. Ai, cô biết rằng cô chạy không khỏi cặp mắt màu xanh kia.

"An tiểu thư thật đúng là khách khí, không cần tôi nhắc nhở chúng ta là người quen cũ chứ?" Thang Diệc Thần buông lỏng mặt vẻ mặt, khẽ cười một tiếng đến gần cô, mà càng đến gần, cô cũng bị anh nhét vào trong ngực.

An Nhu Y chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, anh khó chịu cô gọi anh là Thang tiên sinh, nhưng chính anh gọi cô An tiểu thư trước."Cà vạt kia còn thử sao?" Trong giọng nói có chút bất mãn, cô không quên hai tay anh đặt bên hông cô chưa buông ra.

"Dĩ nhiên, có người đẹp phục vụ." Anh hài lòng cô cuối cùng cũng không còn lời nói công thức khách sáo lạnh lùng, Thang Diệc Thần hào phóng buông ra hai tay để cho cô thắt cà vạt.

An Nhu Y cầm cà vạt màu đen vòng qua cổ áo sơ mi của anh, giữa bọn họ dường như không có khe hở, cô thậm chí có thể ngửi thấy được trên người anh mang chút mùi hương mát mẻ.

Cô lặng lẽ hít sâu, không muốn để cho anh nghe thấy tiếng tim đập mạnh như sấm.

Ngón tay mảnh khảnh dễ dàng đánh mấy vòng, cà vạt nhanh chóng xuất hiện một hình tam giác đẹp mắt."Có chặt không?" Cô vừa hỏi vừa điều chỉnh nút thắt.

"Kỹ thuật của An tiểu thư rất tốt." Thang Diệc Thần trả lời một nẻo, nửa cười nửa không. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu bọn họ trong gương phía sau.

Thân mật, xứng đôi.

"Cũng thắt cho không ít người khác nhỉ?" Nhíu mày, giọng nói có vẻ cao thượng không chút nào không ảnh hưởng những lời cay độc này.

Quả nhiên, An Nhu Y khẽ cong môi, nghĩ rằng cô vẫn giống như mười năm trước kia ngây thơ vì một lời tán dương nho nhỏ mà mừng rỡ như điên.

Còn Thang Diệc Thần sẽ luôn lấy việc tổn thương cô làm thú vui nhỉ?

"Phải." Cô ngẩng đầu nhìn anh, lấy nụ cười giả tạo trả lời. Sau đó, lui từng bước về sau, không hề trong phạm vi gần l*иg ngực anh nữa.

Thang Diệc Thần phản ứng cực nhanh, tay dài dùng sức bao lấy lưng của cô vây ở trong ngực của anh lần nữa, hơn nữa khoảng cách so với lúc nãy còn gần hơn, gần đến mức... An Nhu Y thậm chí không thấy rõ cả người anh.

"An Nhu Y, em vẫn không hề thay đổi." Ngón tay dài khẽ vẽ đường cong cái cằm của cô, anh cười lạnh một tiếng: "Còn không biết sống chết."

Anh rõ ràng thấy trong nháy mắt cô hốt hoảng nhưng sau đó lại giả bộ điềm tĩnh rõ ràng là gương mặt không chịu khuất phục, nhưng đôi mắt to như nai con lại giả vờ vô tội đáng yêu.

Còn có đôi môi thoa son môi trơn bóng kia, màu sắc cũng không hề tươi tắn, nhưng giống như một loại quả đông lạnh ướŧ áŧ khiến anh xúc động muốn vuốt ve.

Anh mới cúi đầu, An Nhu Y theo bản năng quay mặt. Anh dĩ nhiên sẽ không để ý tới, ngón cái và ngón trỏ cố định ở cằm cô dễ dàng xoay lại mặt của cô.

Cô nhìn đôi mắt màu xanh không thấy đáy càng ngày càng gần mình, trong con ngươi tròn màu xanh kia phản chiếu gương mặt cô, mặt của cô... Gương mặt của Nhu Duyệt —— gương mặt sinh đôi của hai người...

Chỉ còn một millimet nữa thì môi của anh có thể dán lên cô... An Nhu Y dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra.

Thang Diệc Thần bị cô chợt đẩy ra chẳng qua là loạn nhịp mấy giây liền lập tức khôi phục như cũ, anh nhấp môi, trở về bên cạnh cô, cúi người lạnh nhạt nói nhỏ bên tai cô: "Không có lần sau." Chợt cười mê người nói: "Bảo bối." Đón bạn gái trên cầu thang đang từ từ đi xuống, nhanh chóng trở lại bên cạnh cô gái đó.

An Nhu Y còn chưa kịp lấy hơi, trợ lý cửa hàng nhanh chóng chạy tới thông báo: "Tổng giám đốc, Thang tiên sinh muốn mua tất cả cà vạt đó của các cửa hàng còn lại——tất cả cửa hàng trên thế giới."

Cô khẽ vặn ấn đường, "Thông báo với tất cả cửa hàng yêu cầu nhanh chóng điều hàng."

"Vâng, tôi biết, tôi lập tức đi làm." Trợ lý nói làm liền làm, muốn nhanh chóng có thể vận chuyển hàng từ tất cả cửa hàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

An Nhu Y sờ cái trán nóng hổi, cô cảm thấy toàn thân cũng nóng lên, toàn thân mang theo hơi thở của anh. Cô không biết anh nói ‘không có lần sau’ là anh sẽ không làm như vậy lần nữa, hay là anh không cho phép cô lại từ chối lần nữa.