Chương 8: Ý nghĩa của cà vạt

Thang Diệc Thần ngồi vào trước bàn làm việc, trên đường trở về công ty anh ăn xong cơm trưa rồi đến công ty.

Anh đứng dậy cởϊ áσ khoác dệt kim ra, đi tới phòng nghỉ ngơi bên kia phòng làm việc. Diện tích phòng nghỉ ngơi chiếm hai phần ba trong phòng làm việc, một phòng ngủ sang trọng. Bên trong phòng nghỉ ngơi lộ ra chiếc giường đôi chiếm diện tích lớn, trừ tủ treo quần áo kệ giày, thậm chí còn có phòng tắm.

Anh nhìn mình trong gương, lúc nãy cô vẫn còn ở trong ngực, thắt cà vạt cho anh. Anh có thể ngửi thấy được mùi hương của tóc và mùi nước hoa không khiến anh ghét.

Còn có môi của cô... Không có son môi, tinh khiết giống như mười năm trước.

Đôi mắt híp lại rơi vào trên cà vạt màu đen, cô thắt nhìn rất đẹp..."Shit!" Giống như nhớ tới chuyện gì, Thang Diệc Thần chợt nới lỏng cà vạt trước ngực.

Lúc cô lựa chọn cà vạt cho anh, có một hồi phân tâm. Cô lại dám! Lại dám ở trước mặt anh nhớ tới một người đàn ông khác.

Thang Diệc Thần đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, lần nữa trở lại trước bàn làm việc, bấm số điện thoại nội bộ, "Đi vào."

Lộ Nghiêm vừa đi vào phòng làm việc, đã nhìn thấy Thang Diệc Thần ném một túi đồ đến bên chân anh ta, "Giúp tôi xử lý, lập tức."

"Boss, hôm nay đến kì sinh lí của anh à?" Lộ Nghiêm khom lưng nhặt lên túi giấy tinh xảo, phát hiện bên trong toàn bộ đều là một xấp cà vạt.

"Lộ Nghiêm, tôi yêu cầu anh nhanh chóng biến mất trong một giây." Thang Diệc Thần ngồi vào vị trí rộng rãi dễ chịu, một đôi chân thon dài không chút khách khí đặt ở trên bàn làm việc, sau đó đóng lại rèm cửa sổ bên trong gian phòng, nhắm mắt.

"Muốn tôi đi cũng được, nhưng Boss, tôi phải nhắc nhở anh một chuyện, trước ngực anh vẫn còn đeo một cái cà vạt." Công tác bên cạnh Thang Diệc Thần bốn năm, Lộ Nghiêm sớm đã thành thói quen tính tình của học trưởng kiêm ông chủ, hơn nữa cũng chỉ có anh mới có thể linh hoạt xử lý tất cả tình huống bất ngờ của Thang Diệc Thần.

Nhưng mà, hôm nay tình hình của Boss có hơi... Đặc biệt. Thang Diệc Thần chưa bao giờ để ý ai trong lòng mà hôm nay lại vì một người phụ nữ mà tức giận? Tuyệt đối là phụ nữ, còn là một người rất đặc biệt. Hiểu rõ anh nhiều năm nên Lộ Nghiêm tin chắc trực giác của mình không sai.

"... Out." Hình như Thang Diệc Thần có hơi do dự, cuối cùng vẫn không tháo cái cà vạt kia ra.

Quả nhiên cái cà vạt này có ý nghĩa không tầm thường. Lộ Nghiêm cong môi cười một tiếng, lại có cảm giác mờ ám. Trên kính không chút nào che dấu đôi mắt đào hoa kia, dùng từ ‘quyến rũ’ để hình dung một người đàn ông như anh thật sự không quá đáng.

Anh ta vừa đi tới cửa, dường như nhớ ra điều gì lại quay đầu lại, "Boss, cô chủ nói vừa mua túi ở cửa hàng H, hai trăm nghìn tính dưới tên anh.”

"Tùy nó đi." Thang Diệc Thần đã sớm biết em họ không phải là người tiết kiệm.

An Nhu Y ngồi trong taxi, ánh mắt nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, không có điểm dừng.

Anh, thiếu chút nữa sẽ hôn cô... Cô đặt tay ở l*иg ngực, nhớ tới hình ảnh đó tim vẫn không ngừng đập thình thịch.

Anh? Muốn hôn cô? Cô không hiểu anh, đến bây giờ cũng không hiểu.

Điều duy nhất có thể xác định là anh không thương cô.

Cô bị tiếng điện thoại di động vang lên kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, "Mẹ."

"Nhu Y, đang ở đâu? Hôm nay con có về đúng giờ không?" Đầu dây bên kia là giọng nói thân thiện của Vu San.

“Vâng, con đang ở trên xe, tầm hai mươi phút nữa." Mỗi lần nghỉ trưa, mẹ cô sẽ gọi đến, để cô sắp xếp về nhà ăn cơm, hơn nữa làm món ăn mà cô thích nhất.

"Hôm nay cha con có hoạt động ở trường học không về ăn cơm, vừa đúng dịp mẹ con chúng ta có thời gian rảnh để tán gẫu." Vu San hớn hở nói xong liền cúp điện thoại đi chuẩn bị thức ăn.

Không biết sao khi đối mặt với sự quan tâm bất chợt của mẹ, An Nhu Y cảm thấy có chút... Không thích ứng được. Mẹ đã lạnh nhạt với cô quá lâu, lâu đến mức khiến cô cho rằng mẹ cô vốn dĩ là người như vậy.

Tất cả đều thay đổi sau khi Nhu Duyệt rời đi.

An Nhu Y cười lạnh.

Người cô yêu, cũng chỉ thích "Cô" .