Chương 8

Tống Hàng cũng cảm thấy đau buồn theo.

Giống như em gái mình thực sự đã chết rồi vậy.

Lục Trì lẩm bẩm: "Cô ấy còn nói với tôi, muốn cùng tôi kết hôn, muốn sinh ba đứa con, sau đó tôi bế một đứa, dắt một đứa, còn cô ấy giúp đẩy đứa còn lại."

"Em ấy... có nói vậy sao?" Khóe miệng Tống Hàng giật giật vài cái, tâm trạng an ủi thương tâm vừa rồi tan biến.

Lục Trì quả quyết nói: "Đúng vậy."

Tống Hàng: Con mẹ anh có cái rắm ấy, tôi chưa từng nói qua!

Tống Hàng không nhịn được.

Lợi dụng người chết không thể nói chuyện, nhân vật phản diện liền bắt đầu nói hươu nói vượn.

Sinh con, còn sinh ba!

Tống Hàng đau khổ nhưng không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi rồi lựa chọn im lặng.

Hai người cùng thương tiếc cái chết của em gái một lúc.

Tất nhiên, cũng chỉ trong một thời gian ngắn.

Dù sao Tống Hàng vẫn là tình nhân của ba anh, nói một câu không dễ nghe, thì đó chính là mẹ kế của Lục Trì.

Tống Hàng nghĩ, nếu không có hào quang của nhân vật chính Tống Gia, Lục Trì nhất định sẽ gϊếŧ mình.

Sau khi buồn bã được một lúc, giọng Lục Trì lạnh lùng vang lên: "Tống Hàng, trước khi chết Tống Gia vay tôi 100 vạn, cậu nói đó là tiền dùng để trị liệu cho Tống Gia, nhưng tôi nghĩ một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, có lẽ không cần số tiền lớn đến thế."

Tống Hàng định lùi lại vài bước.

Da đầu tê dại.

Phản diện cuồng tình vẫn là cuồng tình, nhưng anh ta không phải thằng ngu.

Con ngươi Tống Hàng đảo một vòng, chuẩn bị bịa chuyện, Lục Trì cũng không nói nhiều với cậu nữa, đứng dậy bảo: "Chuyện này, tôi sẽ tự mình điều tra rõ."

Một luồng khí lạnh từ xương sống chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu Tống Hàng, khiến cậu như bị kim đâm.

Không, không thể để anh ta điều tra được.

Một khi điều tra, chuyện em gái giả chết nhất định sẽ bị bại lộ.

Tiếp theo đó chuyện sẽ chờ đợi cậu là mấy chục năm ăn cơm tù.

Tống Hàng nắm chặt tay Lục Trì, dưới tình thế khẩn cấp nói: "Một trăm vạn đó là tôi cầm, em gái biết tôi kinh doanh cửa hàng hoa không được, tôi đã bảo em ấy tìm anh vay tiền, nhưng cô ấy không biết tôi trả không nổi!"

Lục Trì thấy cậu dựa lại gần, trở tay ấn cậu vào tường: "Không có lý do gì, thì đừng ôm ấp tôi!"

Tống Hàng chơi trò tình cảm, nước mắt lưng tròng: "Lục tổng, tôi sẽ trả tiền, bán mặt tiền của cửa hàng hoa, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, hoặc tôi sẽ đi tìm nhà tài trợ của tôi, ông ấy có tiền."

Vẻ mặt Lục Trì càng khó coi.

Nhà tài trợ của cậu là ba tôi.

Lục Trì hung tợn hất tay cậu ra, sải bước bỏ đi.

Toàn thân Tống Hàng mềm nhũn, trượt ngồi xuống đất, trán đau đớn lại nóng rát, cậu đưa tay sờ một chút, thì bị trầy da chảy máu.

Trước đây cậu sẽ không để ý đến nhưng vết thương nhỏ như thế này, nhưng bây giờ không giống trước đây.

Bản thân bắt đầu dựa vào ngoại hình để kiếm sống.

Tống Hàng lấy ra số tiền còn sót lại trong ví, sau đó đi mua nước khử trùng và băng dán cá nhân.

Toàn thân cậu có chút không thoải mái.

Những biến cố của cậu trong mấy năm qua đều bắt nguồn từ em gái, nhưng cậu cũng không thể trách em ấy quá nhiều.

Tống Gia thật sự không làm hại gì đến cậu.

Kẻ thực sự hại cậu chính là Mộ Dung Trọng.

Sau đó rút giây động rừng.

Trước đây, Tiểu Vương làm thuê ở cửa hàng hoa, Tống Hàng làm quản lý nhỏ ở quán bar của một người bạn, kiếm được hai phần tiền cùng một lúc.

Sau này, để bảo vệ cửa hàng hoa mà ba mẹ để lại, cậu thông qua một người bạn, liên hệ với ông Lục Trì, một mặt là vay tiền nhưng thực chất là được bao nuôi mà vay ba trăm ngàn.

Nếu không có Mộ Dung Trọng phá phách, ba trăm ngàn cộng thêm tiền tiết kiệm và vay ngân hàng, cũng đủ để cậu mua lại mặt bằng.

Mọi thứ còn chưa tính xong.

Thì càng ngày càng có vài chuyện không thể khống chế.

Giá mặt bằng tăng cao, Mộ Dung Trọng tính kế khiến cho Tống Hàng phải vay thêm 1 triệu nữa của Lục Trì lúc giá cả đang tăng cao, mới hoàn toàn mua được cửa hàng hoa đó.

Nhưng sau khi mua, giá đất lại nhanh chóng giảm giá, kinh doanh cũng sụt giảm xuống dốc không phanh.

Giờ đây, tuy Tống Hàng đã mua đủ tài sản, cũng không còn cách nào có thể nhanh chóng trả lại một triệu ba trăm vạn này.

Em gái Tống Gia từ nước ngoài về, ngược lại giải quyết được phần nào.

Nhưng theo nguyên tác, bây giờ nếu Tống Gia quay lại chỉ càng khiến cho Mộ Dung Trọng tức giận mà trả thù cô.

Bệnh ung thư của Tống Gia là thật, nhưng chỉ mới ở giai đoạn trung bình. chứ chưa phải gia đoạn cuối.

Người bây giờ đang điều trị ở nước ngoài.

Tống Hàng ngồi ở bệnh viện hơn nửa ngày, rối rắm vì lúc xuất viện không có tiền trả viện phí.

Nhưng ngày hôm sau vừa hỏi, thì Lục Trì đã trả giúp cậu 10 ngày viện phí rồi.

Cũng để lại lời nhắn, tốt nhất là chết luôn trong bệnh viện đi, xuống dưới đó đoàn tụ với bà xã bảo bối của anh ta.

Nói thật, nhân vật phản diện rất hào phóng, vẫn là không tiếc cho bà xã của anh tiêu tiền.