Chương 1: Dáng vẻ yếu đuối chẳng khác gì đàn bà

Lúc nấu cơm, Lục Giai Minh nhìn thoáng qua số dư trên thẻ, 12.32, còn ba ngày nữa mới đến ngày nhận tiền.

Cậu mang theo phần cơm chiên trứng đi về hướng phòng ngủ, cậu không muốn quay về phòng ngủ, nhất là khi Tạ Dương vẫn còn ở trong phòng.

"Mẹ nó, cậu có chuyện gì?" Cậu còn chưa chạm đến khóa cửa, cánh cửa đã bị người bên trong mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Dương xuất hiện đằng sau cánh cửa, từ đôi mắt đến cả đôi mày đều đang biểu thị hắn đang tức giận.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Tạ Dương, có chút sợ hãi giải thích: "Nhiều người quá."

"Chậc" Tạ Dương không quen nhìn dáng vẻ yếu đuối chẳng khác gì đàn bà của cậu, rõ ràng là một thanh niên anh tuấn, đĩnh đạc lại suốt ngày yếu yếu đuối đuối, ghê tởm.

Lục Giai Minh sợ Tạ Dương tức giận, đưa cơm chiên trứng trong tay và phần canh ngân nhĩ hạt sen đưa cho hắn, canh ngân nhĩ hạt sen là do căn tin gửi đến mỗi ngày, chỉ có giữa trưa mười hai giờ mới bán, còn giới hạn trong một trăm phần. Lục Giai Minh biết Tạ Dương thích ăn canh này, lần trước bị hắn cười nhạo là đàn bà mới không muốn mua nữa, cậu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, thành khẩn nói: "Thật xin lỗi."

Động tác của Tạ Dương có chút thô bạo giật đồ ăn qua, còn không quên mắng: "Đúng là đàn bà, mua gì cũng chậm chạp." Nhưng lúc ăn lại vắt chéo chân, chân rung rung có thể thấy tâm tình hắn không tệ.

Tính ra, Lục Giai Minh lớn hơn Tạ Dương hai ba tuổi, Lục Giai Minh thích đọc sách, thành tích cũng không tồi nhưng lại thiếu may mắn, năm đầu tiên thi vào trường mắc bệnh nặng không thể đi thi, đành phải học lại một năm, lần thi lại trúng tuyển đại học số một số hai cả nước, sau đó gặp Tạ Dương.

Sau hai tháng kể từ khi khai giảng, Lục Giai Minh mới gặp Tạ Dương trong phòng ngủ, sinh viên tự thuê nhà ngoại trú cũng không phải hiện tượng hiếm gặp gì nhưng người còn chưa nhập học đã thuê được căn phòng tốt như Tạ Dương thật sự rất hiếm thấy.

Tạ Dương ngày đó mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, khuôn mặt tinh xảo càng thêm diễm lệ, Lục Giai Minh vừa mới mở cửa phòng nhìn đến ngây người. Tạ Dương vốn bị trường học cưỡng chế nội trú, tâm tình có chút không tốt, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu cơn tức trong lòng càng tăng mạnh, trừng mắt mắng qua: "Nhìn con mẹ gì?!"

Lục Giai Minh vội cúi đầu, lắp bắp nói: "Thật, thật xin lỗi."

Lần đầu gặp mặt của cả hai không có gì vui vẻ, sau này ở chung, tính tình của Tạ Dương chẳng khác nào một quả pháo là cái loại mà không cần đốt cũng có thể tự nổ đó. Không có việc gì cũng đến chỗ Lục Giai Minh tìm ngược, mà tính tình của cậu có chút ngại ngùng, tự ti. Dù bị Tạ Dương mắng cũng không nói gì, chỉ bối rối giải thích, điều này càng khiến Tạ Dương khinh thường cậu. Mỗi ngày dùng đồ đàn bà gọi đến gọi đi.

May mà tuy là trường ép hắn trở về nhưng thỉnh thoảng hắn ở trọ bên ngoài, mà bạn cùng phòng còn lại có nhà trong thành phố, nhà lại gần trường, quanh năm suốt tháng cũng khó gặp nhau đầy đủ, một phòng bốn người nhưng thật ra chỉ có mình Lục Giai Minh sống bên trong, cực kỳ tự tại, thoải mái.

Qua vài ngày, trường học kiểm tra đột ngột, Lục Giai Minh đang tắm rửa lại nghe thấy có tiếng gõ cửa vội vàng bên người, cậu cũng gấp gáp mặc đại quần áo vào nhưng mở cửa ra lại bị người ta mắng: "Cậu mẹ nó bị điếc hả?!"

Lục Giai Minh giấu nửa người sau cánh cửa, mái tóc ướt làm cổ áo cậu ướt sũng, nói: "Tôi đang tắm."

Tạ Dương là người không thèm nói đạo lý, không thèm nghe cậu giải thích, vị thiếu gia này mà nổi giận nói đen cũng sẽ thành trắng, càng miễn bàn đến cái tính chạm là nổ của hắn.

"Tắm cái rắm chứ tắm."