Chương 2: Ảo tưởng bạn cùng phòng có ý định "quyến rũ" mình!

Lần kiểm tra phòng đột xuất này muộn hơn thường ngày, gần như sắp đến giờ khóa cửa. Tạ Dương muốn lén trốn ra ngoài cũng không được, chăn đệm trên giường hắn là để cho có, hắn ít khi trở về, để vài tuần cũng không đổi, ga trải giường lại để ngoài trường, hắn liếʍ liếʍ răng nanh bén nhọn, tất cả mọi chuyện không như ý muốn khiến hắn lại muốn phát hỏa.

Nhìn Lục Giai Minh đối diện chuẩn bị lên giường đi ngủ, hắn khó chịu trong lòng cũng đi qua.

Lục Giai Minh chỉ cao 1m8, Tạ Dương cao hơn cậu khoảng 60cm, hai người nằm chung một giường đúng là chật đến chết người, Lục Giai Minh bị Tạ Dương đè dưới người, khó chịu giãy dụa. Tạ Dương tặc lưỡi chê cậu lộn xộn, đưa tay bóp mông cậu: "Đm, đừng nhúc nhích."

Lục Giai Minh luôn nghe lời hắn lại kiên trì đẩy hắn ra, nghiêng người muốn thoát khỏi hắn, vội vàng nói: "Tôi có nhiều ga giường."

Đây là lần đầu tiên Tạ Dương thấy Lục Giai Minh phản ứng mạnh như vậy, nhíu mày, có chút hứng thú nhìn người dưới thân: "Cho nên?"

Lục Giai Minh lùi người, miễn cưỡng trốn ở đầu giường, cúi đầu không nhìn Tạ Dương: "Để tôi thay ga giường cho cậu."

Tạ Dương cũng không dây dưa với cậu nữa, hắn như ông chủ ngồi trên giường Lục Giai Minh, nhìn cậu thay ga giường cho hắn. Lục Giai Minh làm việc rất thuần thục, đổi ga giường rất lưu loát, làn da màu mật ong, dáng người rắn chắc, lưng dài vai rộng, khi trải ga giường, cặp mông đào vểnh lên, dọa hắn nhảy dựng, cảm thấy tên ẻo lả tâm cơ này là đang muốn câu dẫn hắn, tóc gáy trên người dựng thẳng lên, mắng: "Mẹ nó, thật ghê tởm." Sau đó trực tiếp đi phòng ngủ cách vách ngủ.

Lục Giai Minh chăm chú thay ga giường cho hắn, bỗng nghe thấy tiểu thiếu gia hùng hổ đi qua phòng cách vách. Cậu không biết vì sao Tạ Dương luôn tức giận, dường như khi hai người quen biết đến nay, lúc nào hắn cũng trong trạng thái tức giận đùng đùng như vậy. Cậu nhìn vỏ gối trong tay, tiếp tục thay ga giường cho hắn.

Tạ Dương không thể ngủ được, cả đêm toàn là tiếng nghiến răng, thức đến rạng sáng mới thϊếp đi. Nhưng bảy giờ đã bị đánh thức, tức giận mở mắt nhìn con heo nghiến răng cả đêm ở giường đối diện, hắn xốc chăn trở về phòng của mình.

Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong không ngừng bay ra mùi hương thơm ngon, con sâu tham ăn trong bụng Tạ Dương bị khıêυ khí©h đến kêu lên hắn đưa đầu nhìn vào trong, Lục Giai Minh quay lưng về hắn, chuyên tâm xắt thức ăn, bàn ăn giữa phòng có một chiếc nồi nhỏ, canh cá trong nồi đang bốc ra từng luồng khói trắng, bụng đói của Tạ Dương lại kêu lên, Tạ Dương quay người lại nhìn hắn, hành thái trong tay cũng quên bỏ vào nồi, cúi đầu thật lâu sau mới nói: "Tôi làm chút bột cá, cậu có muốn ăn không?"

Tạ Dương làm bộ như không có việc gì đi vào, mơ hồ đồng ý ngồi bên phần bàn của mình, cầm điện thoại giả vờ bấm bấm nhưng khóe mắt lại thường nhìn qua nồi nhỏ trên bàn.

Lục Giai Minh cảm thấy bản thân đã hiểu được tính tình của Tạ Dương, là thiếu niên táo bạo lại sĩ diện hão. May là tính tình Lục Giai Minh tốt, không chấp nhặt với hắn, cậu múc cho hắn một chén lớn. Tính tình Tạ Dương tuy không tốt nhưng vẫn còn tính lễ phép cơ bản, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn nhỏ như mèo kêu.

Lục Giai Minh không ngờ hắn lại nói cảm ơn với cậu, đầu tiên là có chút kinh ngạc sau đó cười cười đáp lại: "Không cần khách khí."

Tạ Dương ăn bữa sáng này rất ngon lành, theo lý mà nói, người phương Bác như hắn đáng lẽ sẽ thích ăn mì hơn nhưng chén bột cá này thật sự rất thơm, bột mềm mềm, bên trên có thêm dầu mè và hành lá. Tạ Dương thậm chí còn húp hết cả canh.

Lục Giai Minh cơm nước xong xuôi chuẩn bị rửa chén liền nhận được cuộc gọi của bí thư đoàn, cậu đem chén đặt ở một bên vội vàng ra khỏi cửa. Mấy ngày trước cậu làm đơn xin trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cần phải điền nhiều thứ cho nên hai người phải nói chuyện với nhau khoảng hơn mười phút.