Chương 3: Sự lễ phép đứng đắn của người đàn ông chỉ duy trì cho đến khi bước vào cửa.

Chử Sở nhíu mày, chính mình đã phí thời gian cho đêm nay, lúc này mà rời đi thì thật sự là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, huống hồ, nếu khách nhân không điền giấy phản hồi, nghe ý của quản lý, cô thậm chí còn có thể không đi được.

Cô khẽ cắn môi, đi qua chỗ người đàn ông kia.

Người đàn ông kia đã nói chuyện điện thoại xong, xoay người cô gái nhỏ đi tới, anh nhướng mày, chờ đợi người trước mặt mở miệng.

Trong mắt Chử Sở không tự giác mà mang theo chút nôn nóng và khẩn cầu, mở miệng nói: “…… Ngài có thể cho điền giấy phản hồi…… Thêm đánh giá hài lòng được không?”

Đôi mắt của cô rất lớn, trước khi người đàn ông tới đã bị người khác rót cho mấy chén, lúc này trong mắt đã có chút mông lung, rất mê người.

Người đàn ông tựa hồ có chút kinh ngạc, ngay sau đó cảm xúc nơi đáy mắt trở nên thâm sâu, cười một chút, nói: “Được thôi.”

Dứt lời đi tới, anh nhẹ nhàng nắm gáy Chử Sở, dắt cô đi ra ngoài.

Chử Sở mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bị người đàn ông đưa tới một căn chung cư, trong lòng cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu phải cùng người đàn ông này làʍ t̠ìиɦ, cô cũng không tính là thiệt thòi. Sau hôm nay, cô thà rằng đi tìm mẹ mình xin tiền, cũng tuyệt đối sẽ không làm mấy cái nghề chó má này.

…… Hơn nữa người đàn ông đã từng nhập ngũ này thoạt nhìn cũng rất đáng tin cậy, trên đường đi anh không động tay động chân với cô. Chử Sở nghĩ, có chút cảm giác say phía trên, thành thành thật thật đi theo đi vào.

Sự lễ phép đứng đắn của người đàn ông chỉ duy trì cho đến khi bước vào cửa.

Sau khi bước vào huyền quan, Chử Sở đã bị anh chặn ngang từ sau người ôm lên. Bàn tay của anh rất lớn, siết chặt eo cô, ý nghĩ thuận nước đẩy thuyền vừa rồi của Chử Sở lập tức tan thành mây khói, ngược lại biến thành kẻ yếu theo bản năng sợ hãi đối mặt với sự xâm phạm của cường giả.

Người đàn ông nâng cô lên trên vai, mang vào phòng ngủ, trên đường đi được vài bước đã bắt đầu cách quần xoa bóp mông cô. Chử Sở thét chói tai giãy giụa, nhưng hiển nhiên cũng không có tác dụng gì.

Ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, Chử Sở bị anh ôm vào trong lòng ngực. Đôi tay to rộng từ bên hông cô đi vào, cảm giác thô ráp làm cô chỉ muốn khóc. Anh hiển nhiên không tính cho Chử Sở thời gian phản ứng, sự phản kháng và công kích của thiếu nữ bị anh vài động tác đã dễ dàng hóa giải.

“Không cần……” Chử Sở vẫn cố gắng tránh thoát khỏi anh, lại hoàn toàn vô dụng, chỉ có quần áo bị cọ đến lung tung rối loạn.