Chuơng 10: Ngứa

Nằm trên sô pha còn thoải mái hơn ở trên giường bệnh, Mạnh Vân Ý định chơi điện thoại một lát rồi ngủ thϊếp đi, nhưng lại luôn nghe thấy âm thanh lăn qua lộn lại ở bên cạnh, giống như đang ngủ không yên ổn.

Không phải cơn nghiện ma tuý của anh ta phát tác đấy chứ?

Mạnh Vân Ý bị chính suy nghĩ của mình doạ cho nhảy dựng lên, cô nhanh chóng bật đèn lên: “Tổng giám đốc? Anh không sao đấy chứ?”

Hoắc Gia Thanh nằm nghiêng và đưa lưng về phía cô: “Không sao.”

Hai chữ ngắn ngủi để lộ tâm trạng vô cùng bực bội.

Mạnh Vân Ý càng chắc chắn vơi suy đoán của mình, thử thăm dò nói: “Hay là… Tôi gọi bác sĩ giúp anh nhé?”

Nếu anh ta thực sự nhiễm cơn nghiện ma tuý, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hoắc Gia Thanh cũng nằm thẳng người lại, nhìn vào cô, thời dài một tiếng: “Được.”

Mạnh Vân Ý đi đến bên mép giường, giơ tay lên muốn rung chuông, nhưng lại nghe anh ta nói: “Cô đi ra ngoài gọi bác sĩ đi.”

Anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Phải là bác sĩ nam.”

Mạnh Vân Ý hơi khó hiểu, đã đến lúc này rồi còn kén chọn bác sĩ làm gì?

Sau đó nhìn kỹ sắc mặt của anh ta, hình như không giống như đang phát tác cơn nghiện ma tuý, ngược lại giống như đang quẫn bách, hình như có lý do gì đó khó nói vậy.

“Có phải anh đang khó chịu ở đâu không?”

Ngay cả bác sĩ cũng đã nói rồi, mặc dù không phát hiện ra tổn thương trong nội tạng nhưng hai chất độc kia có khả năng gây ra di chứng.

Thấy anh ta vẫn kìm nén không nói gì, Mạnh Vân Ý gật đầu: “Được, tôi đi tìm.”

Nhưng sau khi ra ngoài tìm một vòng, cô chỉ có thể tiếc nuối nói: “Không tìm được bác sĩ nam.”

Thực ra không phải cô nói dối mà y tá và bác sĩ trực ban vào buổi tối vốn dĩ không nhiều lắm, nhưng đêm nay thậm chí còn không có một bác sĩ nam nào.

Thấy anh ta càng ngày càng bực bội, Mạnh Vân Ý nói thẳng: “Chúng ta đã thế này rồi, anh còn có gì không thể nói nữa? Vả lại, bác sĩ nữ người ta cũng không chê anh là nam, anh còn kén chọn này nọ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hoắc Gia Thanh lại thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn: “Ngứa.”

Anh ta nói vừa nhanh vừa nhỏ, Mạnh Vân Ý hoàn toàn không nghe thấy: “Cái gì?”

Hoắc Gia Thanh mở to mắt nhìn cô: “Phía dưới ngứa.”

Cái này thì Mạnh Vân Ý nghe rõ.

Nhìn dáng vẻ vừa xấu vừa bực, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống của anh ta, cuối cùng cô cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thực ra nếu chỉ nói phía dưới của anh ta ngứa, cô sẽ không cười anh, dù sao anh ta cũng là người bệnh, hơn nữa còn là người bị hại, thậm chí cũng có thể coi là ân nhân của cô, nhưng rõ ràng đây chỉ là một vấn đề đơn giản, anh ta lại xấu hổ xoắn xuýt, vẻ mặt tràn ngập xấu hổ, chuyện này đúng là…

“Ha ha ha ha ha ha…”

Sắc mặt vừa mới đỏ ửng của Hoắc Gia Thanh lúc này sắp tài đi rồi: “Cô có tin không, tôi có thể cho cô cuốn gói bỏ chạy lấy người ngay lập tức?”

Mạnh Vân Ý cố gắng một lúc lâu với miễn cưỡng nín cười, liên tục gật đầu: “Tin, tin, tôi đương nhiên tin rồi.”

Nói rồi, cô nhanh chóng duỗi tay ra ấn chuông, dù sao bên ngoài cũng không có bác sĩ nam, ai đến cũng giống nhau cả thôi.

Kết quả năm phút sau, một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi đến.

Mạnh Vân Ý: “…”

Hoắc Gia Thanh lập tức trợn mắt nhìn cô một cách hung dữ.

Nhìn vào ánh mắt kia của anh thì biết, cô không thể nói thành lời.

Bác sĩ nam kia hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không?”

Nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của anh ta, Mạnh Vân Ý nói: “Chim của anh ta bị ngứa.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Bác sĩ nam: “…”

Dưới sự kiên trì của Hoắc Gia Thanh, rèm giường bị kéo lên, bác sĩ nam kiểm tra cho anh ta xong mới kéo ra một lần nữa: “Hơi bị dị ứng, không phải vấn đề gì lớn, không cần lo lắng.”

Mạnh Vân Ý hỏi: “Tại sao lại bị dị ứng, di chứng gì sao?”

Bác sĩ nam gật đầu: “Cantharidin có thể gây ra các bệnh về hệ tiết niệu, cũng may liều lượng uống vào thấp, trước mắt chỉ có hơi nhiễm trùng, uống chống viêm là được.”

Vừa dứt lời, anh ta lại nói với Mạnh Vân Ý: “Cô đi theo tôi kê đơn thuốc, lấy thuốc mỡ cho anh ta bôi hai ngày là được rồi.”

Ôm hai lọ thuốc mỡ và một lọ nước thuốc lớn đi vào phòng bệnh, Mạnh Vân Ý nghiêm túc giải thích với anh ta: “Đầu tiên dùng cái này để rửa và khử trùng, sau đó bôi hỗn hợp hai loại thuốc mỡ này, bôi ống màu xanh lam trước, sau đó là ống màu trắng.”

Hoắc Gia Thanh cầm lấy đi vào toilet thì Mạnh Vân Ý lại gọi anh ta lại: “Còn có cái này nữa.”

Cô lấy đồ từ trong túi ra, một gói tăm bông tiêu độc khử trùng mới và một loại khăn giấy khử trùng chuyên dụng.

“Dù sao cũng phải lau ở chỗ đó, trong thời kỳ nhạy cảm này, khăn giấy bình thường có lẽ không sạch.”

“Cô đúng là rất chu đáo, vô cùng chu đáo.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Hoắc Gia Thanh đâu chỉ muốn tìm một khe hở để chui vào, anh ta thực sự muốn chôn hai người với nhau.

Cánh cửa đóng lại một cái “sầm” nhìn thấy dáng vẻ trước khi đi vào của anh ta- Sự bi tráng sau khi hy sinh anh dũng lại mang theo một chút thẹn quá hoá giận, Mạnh Vân Ý lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trong lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện này, cô thực sự nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, cốt truyện sau đó lại phát triển thành ra như vậy.

Vị tổng giám đốc bá đạo lúc nào cũng tự luyến hỏi co làm thể náo để quyến rũ anh ta kia, có lẽ không bao giờ ngờ được rằng, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, hình tượng của anh ta đã thay đổi 180 độ.

Nghe thấy tiếng cười khoa trương kia, Hoắc Gia Thanh ở bên trong không thể nhịn được nữa: “Mạnh Vân Ý, nếu cô còn cười nữa, bảo chị cô nữa, cùng cút đi.”

Tưởng tượng dến cảnh anh ta vừa lau sạch người dưới vừa buông lời hung ác với cô, Mạnh Vân Ý lại cười đến mức không thể kiềm chế được: “Vậy… Vậy chúng tôi sẽ cút, tôi đây có mười triệu tệ, có thể nuôi thêm chị mình.”

Cô thích tiền, nhưng lúc này, nếu ngăn cản cô cười còn khó hơn cả việc không cho cô thích tiền.

“Kế hoạch dụ dỗ ông chủ của tôi… Ha ha ha, tôi biết nên viết như thế nào rồi, bước đầu tiên, giúp ông chủ vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, bước thứ hai, tiêu độc phần dưới giúp ông chủ, bước thứ ba, bôi thuốc lên hạ thể ông chủ, bước thứ tư…”

“Mạnh Vân Ý!”

“Tôi ở đây, xin hỏi cấp trên có gì dặn dò?”

“Cút!”

“Được rồi được rồi, chờ tôi cười đủ rồi sẽ cút ha ha ha ha…”

Cuối cùng chờ đến khi cô ngừng cười, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia, mới đột nhiên nhớ ra vấn đề gì.

“Anh chờ một chút, khoan hẵng mặc quần.” Cô bước đến gõ gõ cửa, nghiêm túc nói: “Tôi đi mua cho anh loại qυầи ɭóŧ dùng một lần, nếu không thuốc mỡ của anh bôi cũng uổng công.”

Vừa mới đi được hai bước, cô lại dừng lại: “Anh mặc cỡ bao nhiêu?”

Cho rằng anh sẽ không trả lời, cô bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là cỡ lớn nhất.

Kết quả bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải cô đã nhìn thấy rồi sao? Còn muốn hỏi gì nữa?”

Sau khi đi đến cửa hàng tiện lợi mua qυầи ɭóŧ dùng một lần, lại mua thêm một ít khăn giấy tiêu độc khử trùng, Mạnh Vân Ý gõ cửa toilet một lần nữa: “Đồ đặt ở trên bàn, tôi đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng bệnh lại, tự anh ra lấy đi.”

Thực ra cái gì cô cũng nhìn thấy hết rồi, thậm chí còn sờ qua, anh ta cũng không cần phải trốn tránh, nhưng thấy anh ta đã xấu hổ thành ra như vậy, cô vẫn nên cho anh ta chút mặt mũi đi.

Vì thế chờ đến khi Hoắc Gia Thanh mở cửa ra để cô đi vào, cô không còn cười nữa, cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ lo ngồi xuống ghế sô pha: “Buồn ngủ muốn chết, tôi ngủ đây.”

Cô vừa mới cời áo khoác chuẩn bị chui vào ổ chăn thì bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Gia Thanh nói: “Cảm ơn.”

Giọng nói không lớn lắm, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Chờ đến khi cô xoay người lại, anh ta đã chui vào trong chăn, tiếp tục nằm nghiêng đưa lưng về phía cô: “Tắt đèn.”