Chương 9: Bệnh viện

Lúc Lục Tắc chạy đến bệnh viện, Hoắc Gia Thanh vừa mới tỉnh lại.

Mạnh Vân Ý đưa anh ta đến bệnh viện tư nhân nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên kia.

“Giải quyết nhanh như vậy sao?” Tình trạng thể chất của anh ta không thể coi là quá kém, nhưng trạng thái tinh thần lại hết sức tồi tệ.

Cho dù anh ta không nói, Mạnh Vân Ý cũng biết đối với một người từ trước đến nay vẫn luôn trọng thể diện vào kiêu ngạo như anh ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Lục Tắc nói: “Tôi còn phải cảm ơn anh đã kịp thời nói cho tôi biết, lúc tôi đi đến, vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.”

“Cho nên tôi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất?” Hoắc Gia Thành nhếch miệng mỉm cười, nhưng đáy mắt lại tràn ngập lạnh lẽo.

“Chắc là vậy, tôi đã cho người thay đổi toàn bộ rượu, kiểm tra camera giám sát, cảnh sát đã âm thầm đưa người đi, bọn họ vẫn chưa kịp ra tay với người thứ hai nên không làm ầm ĩ lên.”

“Bọn họ?” Hoắc Gia Thanh khẽ nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người? Có bao gồm tên họ Cố kia không?”

“Có ba người, không bao gồm anh ta, đều là mấy người không sợ chết, chỉ đơn giản là tìm mấy việc vui và chút kí©h thí©ɧ, ly rượu kia của anh vốn dĩ là bọn họ chuẩn bị cho một người phụ nữ khác, nhưng bị tổng giám đốc Cố cầm nhầm.”

Hoắc Gia Thanh cười nhạt: “Không sợ chết?”

Thấy lửa giận của anh ta vẫn chưa nguôi ngoai, cuối cùng tầm mắt của Lục Tắc cũng nhìn về phía Mạnh Vân Ý: “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Trúng thuốc, tạm thời không có gì nguy hiểm, còn cụ thể phải đợi kết quả xét nghiệm.”

Cô vừa mới nói xong chưa được vài phút thì đã có bác sĩ đi vào: “Vừa mới có kết quả, bên trong có chứa cantharidin và axit gamma-hydroxybutyric.”

Thấy bọn họ nghe không hiểu, anh ta giải thích: “Loại thứ nhất là một chất độc, nghe đồn có có thể kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thực ra có thể khiến người ta cương cứng một cách bất thường, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng; Loại thứ hai là ma tuý, có thể khiến người khác sinh ra kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ɖụ©, thần chí không rõ, nếu dùng quá liều cũng có thể gây chết người.”

Nghe vậy, Mạnh Vân Ý hoảng hốt không thôi.

Bác sĩ an ủi nói: “Là bất mạnh nhưng cũng là may mắn, những thứ này không dễ kiếm được ở trong nước, hầu hết những loại thuốc trên thị trường đều là thuốc giả, thứ bệnh nhân uống, hàm lượng trong mỗi thành phần đều rất thấp.”

“Vậy… Nếu là ma tuý, liệu có gây nghiện không? Liệu có để lại di chứng không?”

“Trong tình huống bình thường, liều lượng này không đủ để gây nghiện, trước mắt cũng không phát hiện ra trên cơ thể có tổn thương rõ ràng gì, tình hình cụ thể còn phải xem kết quả của các lần kiểm tra tiếp theo.”

Nhìn thấy sắc mặt tang thương của cô, Hoắc Gia Thành còn cười nói: “Được rồi, chẳng phải chưa chết sao?”

Mạnh Vân Ý ấm ức nhìn anh ta: “Suýt chút nữa đã chết rồi.”

“Có thể nói cái gì hay ho được không?” Hoắc Gia Thanh giả vờ muốn đánh vô, nhìn thấy cô rõ ràng đã đứng rất xa nhưng vẫn theo bản năng rụt người lại, anh ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tắc đang đứng như một khúc gỗ ở đó, anh ta bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lục không cảm ơn trợ lý nhỏ của tôi sao?”

Lục Tắc mặt không cảm xúc nhìn anh ta, rõ ràng là không hiểu.

Hoắc Gia Thanh nói: “Ly rượu kia là do tên họ Cổ kia chúc cô ấy, nếu không có cô ấy, số rượu kia cũng không bị tôi uống vào bụng, nếu người khác uống thì sẽ không được thể chu đáo, ngay cả khi tính mạng bị đe doạ cũng còn suy nghĩ cho tổng giám đốc Lục như tôi đâu. Có lẽ vào lúc này, mọi chuyện sớm đã trở nên ầm ĩ, quán bar xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ khách sạn. Lúc này chỉ e tổng giám đốc Lục sẽ không thể nhẹ nhàng đứng trong phòng bệnh như bây giờ, mà là đang bận trước bận sau ở trong bộ phận quan hệ công chúng, sứt đầu mẻ trán.”

Nói rất có lý, ngay cả Mạnh Vân Ý cũng không thể phản bác.

Lục Tắc im lặng hai giây, quả nhiên xoay người lại đối mặt với Mạnh Vân Ý: “Cảm ơn cô Mạnh.”

Mặc dù không cúi đầu nhưng có vẻ vô cùng chân thành, Mạnh Vân Ý ngay lập tức cảm thấy cả người sảng khoái, tức khắc cáo mượn oai hùm: “Chuyện này không cần thiết, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, làm ơn cũng không cần báo đáp, chỉ cần trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.”

Hoắc Gia Thanh ở bên cạnh suýt chút nữa lại không nhịn được bật cười, người phụ nữ này đúng thật là, cho một chút màu mè thì sẽ dám mở phường nhuộm.

Thấy sắc mặt của Lục Tắc không được tốt lắm, điện thoại cũng không ngừng vang lên, anh ta thở dài một tiếng: “Tổng giám đốc Lục mau đi làm việc đi, giữa hai chúng ta sẽ nói chuyện sau, ân tình lớn như thế này, tôi tin rằng tổng giám đốc Lục sẽ cho tôi đủ mặt mũi.”

Sau khi Lục Tắc rời đi, Mạnh Vân Ý mới mỉm cười bước đến, giơ hai ngón tay cái với Hoắc Gia Thanh: “Sướиɠ muốn chết, cảm ơn tổng giám đốc đã xả giận giúp tôi.”

Hoắc Gia Thanh khinh thường xì một tiếng, nói: “Người nhà họ Lục bọn họ có thể dùng tiền để ép cô chia tay, tại sao cô lại không thể nhận? Nếu cô không cần tiền, bọn họ sẽ tiếp tục uy hϊếp và quấy rầy cô; Nếu cô nhận, bọn họ lại chê cô tham tiền, ghé cô, chẳng phải là vừa đấm vừa xoa? Đúng là giả vờ thanh cao.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân Ý cảm thấy người đàn ông trước mặt thực sự đẹp trai khủng khϊếp, giống như cả người đang tỏa sáng.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa cảm động vừa sùng bái của cô, Hoắc Gia Thanh đắc ý nói: “Sao vậy? Muốn lấy thân báo đáp?”

Nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên mất tự nhiên, tầm mắt cũng không chạm vào cô: “Mau về đi, tối lắm rồi, không cần phải chăm sóc tôi đâu.”

“Anh đã thế này rồi mà tôi còn rời đi, tôi có còn là người nữa không?” Mạnh Vân Ý chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh giường: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây, tôi chưa bao giờ ở trong phòng bệnh VIP của người giàu đâu, đúng lúc có thể cảm nhận một chút.”

Nói xong, cô mới phát hiện lỗ tai của ông chủ nhà mình hỏi đỏ bừng.

“Anh… Không phải đang ngại ngùng đấy chứ?”

Hoắc Gia Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi ngại ngùng?”

Mạnh Vân Ý gật đầu, chỉ vào lỗ tai anh: “Bị tôi nhìn hết nửa người dưới nên cảm thấy xấu hổ?”

Bị cô vô tình chọc thủng, Hoắc Gia Thanh hơi buồn bực, kết quả không đợi anh ta nổi giận, đã nghe thấy cô nói một cách ẩn ý: “Có gì phải ngại ngùng chứ? Chẳng phải chỉ là cái kia của đàn ông thôi sao, đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Sau khi giúp anh thay đổi bình truyền nước, Mạnh Vân Ý ngồi ở bên cạnh lặng lẽ chơi trò chơi, Hoắc Gia Thanh nhàm chán lướt điện thoại di động.

Chẳng bao lâu sau lại nghe thấy tiếng hô hét lên, hình như còn chửi thề một câu, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cô: “Có chuyện gì vậy?”

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt đưa đám: “Tôi tính nhầm tiền nạp vào trò chơi, nghĩ muốn nạp một trăm tệ, kết quả lại nạp thành một ngàn.”

“Cô là người sở hữu hơn mười triệu tệ, còn…” Vừa mới nói được một nửa, Hoắc Gia Thành sực nhớ ra nếu nói câu nói này thì sẽ bị cô đáp trả, vì thể chuyển chủ đề: “Cô chơi trà chơi gì vậy? Vương giả hay là ăn gà?”

“2048.”

Hoắc Gia Thanh lại suýt chút nữa phun một ngụm nước ra ngoài: “Cái gì?”

Mạnh Vân Ý nhìn anh ta giống như đang nhìn một con quái vật: “2048, anh chưa từng nghe nói đến sao?”

“Đó là trò chơi của mười năm trước mà, đúng không?” Rõ ràng bản thân mình là một người cổ hủ, thế mà còn dám chê anh ta.

“Đúng vậy, tôi đã chơi nó tám năm rồi, lúc đó vẫn luôn đứng đầu, khoảng thời gian này chơi lại mới phát hiện các cao thủ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, để không bị người khác vượt qua, tôi lại bắt đầu liều mạng chơi.”

Hoắc Gia Thanh cạn lời: “Nạp tiền nhiều nhưng hàm lượng vàng cũng không cao hơn là mấy.”

“Đó chẳng phải là vì đám tư bản như các anh ác độc…” Đối mặt với ánh mắt của anh ta, cô ngay lập tức cười gượng sửa miệng: “Trong trò chơi này, chơi đến giai đoạn sau, nếu không nạp tiền thì không thể chơi tiếp, không thể lên level được nữa.”

Hoắc Gia Thành càng không nói nên lời: “Có phải cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không vậy? Nếu không được đứng đầu thì cả người khó chịu sao? Lúc chị cô đưa cho tôi xem sơ yếu lý lịch của cô, cô ấy đã nói từ nhỏ đến lớn, cho dù trong bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cô chưa bao giờ đứng thứ hai.”

“Nếu đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì tôi thực sự mắc phải.”

“Từ trước đến nay thực sự chưa bao giờ đứng thứ hai trong thi cử sao?”

“Rồi.” Nói đến đây, sắc mặt của Mạnh Vân Ý lập tức tràn ngập sự bất mãn: “Năm lớp 11, Lục Tự chuyển trường đến lớp chúng tôi, giành lấy vị trí thứ nhất của tôi, nhưng cũng chỉ lần đó thôi, sau đó anh ta không thể vượt qua tôi được nữa.”

“Hoá ra cô và cậu ta quen biết nhau như vậy.” Không hiểu tại sao Hoắc Gia Thanh lại không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ vào điện thoại di động của cô: “Cô chơi tiếp đi.”

Mạnh Vân Ý cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vài giây, lại không nhịn được cảm thán: “Tiền của tôi.”

Một ngàn tệ đủ để cô ăn mấy bữa thịnh soạn, mặc dù đã ngắt quãng không chơi trò chơi này một thời gian dài nhưng thực ra tiền nạp vào cũng không nhiều lắm, một lần nạp vào đã tiêu tốn mất một ngàn tệ, thực sự hơi tiếc.

Nhìn thấy hình ảnh keo kiệt kia của cô, Hoắc Gia Thanh thực sự không nhịn được bật cười, cầm lấy điện thoại bên cạnh gối đầu.

Điện thoại nhận được tin nhắn Wechat, Mạnh Vân Ý tiện tay mở ra, nhìn thấy rõ là Hoắc Gia Thanh gửi tới, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Tại sao lại chuyển tiền cho tôi?”

“Ban ngày đã đồng ý với cô sẽ cho cô mộ bao lì xì, cảm ơn cô đã chụp ảnh tôi đẹp trai như vậy.”

“Nhưng phóng viên chỉ nhận được một ngàn tệ, anh chuyển cho tôi hai ngàn đấy?” Ngón tay vô thức bấm tiếp nhận, nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo, cô lại nhanh chóng bấm hoàn tiền lại: “Hai chúng ta đã thế này rồi, anh còn đưa tiền cho tôi, tôi sẽ cảm thấy mình đang bán da^ʍ.”

“Chúng ta…” Hoắc Gia Thanh lại không nói nên lời một lần nữa: “Chưa làm mà.”

“Tôi đã chủ động làm rồi, chẳng phải như nhau sao? Mặc dù tôi thích tiền nhưng cũng có nguyên tắc của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt hiên ngang ngay thẳng của mình, Hoắc Gia Thanh bĩu môi, lại chuyển tiền đến: “Cứ coi như là tiền bịt miệng của tôi đi, như thế được rồi đúng không? Chuyện hôm nay, cô phải để thối rữa trong bụng cho tôi, không được nói với bất cứ người nào, bao gồm cả chị cô.”

“Vậy sao?” Mạnh Vân Ý suy nghĩ một chút, quyết đoán gật đầu rồi nhận tiền: “Được, nhận tiền của người ta và giải quyết tai hoạ cho người ta, ông chủ yên tâm đi, có đánh chết tôi cũng không nói.”

Hoắc Gia Thanh bất lực giật giật khóe miệng: “Cô còn rất biết lừa mình dối người.”

Mạnh Vân Ý nhếch khóe miệng với anh ta, một lúc lâu sau lại hỏi: “Tôi có thể thương lượng với ông chủ một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Lần sau có thể đưa tiền mặt cho tôi được không? Cầm tiền giấy có cảm giác hơn.”

Hoắc Gia Thanh: “…”