Chương 2: Hàng xóm

Chỉ cần mình không xấu hổ thì sẽ là người khác xấu hổ.

Giữ vững niềm tin này, Mạnh Vân Ý vẫn dứt khoát và kiên quyết bước vào cánh cửa lớn của Tư Tiệp.

Đây chính là công ty mà cô muốn làm việc nhất, nếu không có mối quan hệ với chị họ, thì cô sẽ không có cơ hội thực tập này, nếu từ bỏ chẳng phải là quá đáng tiếc sao?

Huống chi vị tổng giám đốc Hoắc kia chưa chắc đã thực sự nhận ra cô, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy ảnh chụp của cô trên sơ yếu lý lịch, nói không chừng đó là vì cô chột dạ sinh ra ảo giác thì sao?

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở trong ký túc xá, vừa chườm đá vừa đắp thuốc, mắt cá chấn của cô đã tốt hơn không ít, mặc dù lúc đi lại vẫn khập khiễng nhưng ít nhất vẫn có thể miễn cưỡng gắng sức được.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chị họ không nhịn được lắc đầu: “Vốn dĩ đến đây làm chân chạy vặt, bây giờ còn bị què.”

Mạnh Vân Ý quan tâm đến chuyện khác hơn: “Ông chủ có ở đây không?”

“Em nói xem?” Chị họ hất cằm về phía phòng làm việc vẫn luôn đóng chặt, dẫn cô đến vị trí làm việc: “Những chuyện cần làm chị đều đã sắp xếp cụ thể chi tiết lại cho em rồi, sáng sớm hôm nay em làm quen với môi trường một chút, buổi chiều có một hoạt động, vốn dĩ định đưa em đi ra ngoài, nhưng với cái chân này của em, vẫn thôi đi.”

Cô ấy là trợ lý của vị tổng giám đốc Hoắc kia, thư ký của tổng giám đốc Hoắc nghỉ sinh nên cần có một người tạm thời thay thế, cô ấy bèn thuận thế đề cử em họ của mình.

Công việc của thư ký tương đối đơn giản, chỉ phụ trách tài liệu hồ sơ và công việc vặt hàng ngày, Mạnh Vân Ý hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Sau khi xem xong tất cả tài liệu, dựa theo yêu cầu của chị họ viết một bài bản thảo phát biểu, cô nhanh chóng đưa lên: “Thế nào?”

“Để tôi xem.” Một giọng nam vang lên từ sau lưng, cô vừa mới quay đầu lại thì tập tài liệu trong tay đã bị cầm lấy.

Là người đàn ông trong thang máy ngày hôm đó.

Mạnh Vân Ý ổn định lại tâm trạng, để lộ một nụ cười cung kính: “Tổng giám đốc Hoắc!”

Hoắc Gia Thanh kéo ghế dựa đến, ngồi xuống bên cạnh đọc hết bản thảo bài phát biểu, hài lòng gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm, Đỗ Nhược thực sự không lừa gạt người khác.”

Vô nghĩa! Để làm tốt công việc thư ký này, cô đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ đấy! Trong lòng Mạnh Vân Ý tràn ngập đắc ý.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ông chủ này, quả nhiên ngày hôm đó không nhận ra cô, hoàn toàn là do cô lo lắng quá nhiều.

Hoắc Gia Thanh trả bản thân phát biểu lại, nghiêm túc nhìn cô: “Còn một bản báo cáo, cô hãy nhanh chóng đưa cho tôi.”

“Báo cáo gì?”

“Báo cáo về kế hoạch cô muốn quyến rũ tôi như thế nào?”

Mạnh Vân Ý: “…”

Chờ người đàn ông kia trở về văn phòng, cô mới bất đắc dĩ nhìn về phía chị họ.

Chị họ cũng nhún nhún vai với cô, vẻ mặt còn khó nói nên lời hơn cả cô.

Trước đó cô đã nghe chị họ cảm thán rằng ông chủ này của cô ấy cực kỳ tự luyến, bây giờ xem ra, có lẽ anh ta thực sự đã nói những lời đó là thật.

Cho dù không coi là thật đi chăng nữa, vẻ mặt cười như không cười ở trong thang máy ngày hôm đó và ánh mắt đắc ý lúc nãy của anh ta rõ ràng là không thể quên được chuyện này.

“Bản kế hoạch quyến rũ cấp trên?” Buổi chiều hôm đó, sau khi tham gia xong hoạt động trở về, nhìn thấy tài liệu trên bàn, Hoắc Gia Thanh không nhịn được sửng sốt.

“Một, nghiêm túc làm việc, làm tròn bổn phận, không gây rắc rối cho cấp trên; Hai, tích cực chủ động, không sợ khó khăn, cố gắng chia sẻ công việc với cấp trên; Ba, phần này đề cập đến nội dung khiêu da^ʍ, lược bỏ một vạn chữ, hãy tự tưởng tượng đi, ha ha ha…” Đọc đến đây, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được bật cười.

Mấy câu trước còn viết ra hình ra dáng, về cơ bản đều là thái độ và kế hoạch làm việc của cô, cuối cùng lại viết thêm một câu như vậy.

“Lần này tôi không hài lòng.” Đặt bản kế hoạch lên bàn Mạnh Vân Ý, Hoắc Gia Thanh trêu chọc nhìn cô: “Điều thứ ba mới là cái quan trọng nhất, sao có thể lược bỏ được?”

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu tổng giám đốc Hoắc thật sự muốn xem, lên mạng tìm kiếm mấy truyện người lớn đọc chẳng phải sẽ biết sao?”

“Xem ra bình thường cô đọc không ít nhỉ.” Hoắc Gia Thanh mỉm cười lắc đầu: “Chỉ đùa một chút thôi mà, còn tưởng là thật.”

“Tôi và chị họ nói đùa về ngài là thật, sự đùa giỡn của ngài tôi không dám nghĩ là thật.”

“Thực sự chỉ là vui đùa?” Anh ta lại ghé sát vào một chút: “Sao tôi lại cảm thấy không giống nhỉ?”

“Có phải đùa giỡn hay không, từ từ ngài sẽ biết, hơn nữa…” Nói đến đây, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.

Hơn nữa cô đã có bạn trai rồi, chỉ là vẫn luôn giấu diếm chuyện này với người trong nhà, đương nhiên cũng không thể nói với anh ta, nếu không chẳng khác nào nói với chị họ.

“Hơn nữa cái gì?” Hoắc Gia Thanh rất có hứng thú nhìn cô.

Sắc mặt Mạnh Vân Ý tràn ngập áy náy: “Tôi không thích người nhiều tuổi hơn tôi.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Tư Tiệp cách trường học và chỗ ở của cô khá xa, sau khi tan làm, Mạnh Vân Ý bắt đầu rối rắm xem nên trở về trường học hay là về nhà.

Đỗ Nhược hỏi: “Có muốn đến chỗ chị không?”

Mạnh Vân Ý ra sức lắc đầu. Anh rể tưởng lai của cô hở một chút là đến nhà chơi, lần trước cô còn vô tình nghe được xuân cung đồ sống, sau này cũng không dám tuỳ tiện đến đó nữa.

Nghĩ đến chuyện đã lâu lắm rồi không về nhà, cô dứt khoát gọi một chiếc taxi trực tiếp quay về, kết quả vừa mới trở về đã nghe thấy một loạt tiếng động khiến người khác mặt đỏ tim đập vang lên bên trong.

Biết ông ba già anh minh thần võ luyện tập thể hình quanh năm, bảo đao chưa già kia của mình, nhưng ban ngày ban mặt, lại là thời gian làm việc…

Một cái là âm thanh dâʍ đãиɠ vang lên hết lần này đến lần khác, một cái là tiếng thở dốc liên túc, rõ ràng là người quen thuộc nhất ngày thường của mình, nhưng lúc này lại khiến người khác không thể nghe nhìn.

Cô lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại, chỉ có thể bắt xe trở về trường học một lần nữa.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, mặc dù nhà và trường học đều cách công ty khá xa nhưng tàu điện ngầm tương đối tiện, mấy tháng thực tập cũng không lâu lắm, không cần thiết phải thuê nhà.

Nhưng bây giờ lại bị thương ở mắt cá chân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể khỏi lắm, lúc tan tầm thực sự không nên đi lại quá nhiều, chi bằng trực tiếp ở gần công ty đi.

Sau khi đưa ra quyết định này, cô lập tức lên mạng xem nhà trọ.

Đúng lúc, có một tiểu khu mới xây nằm trong bán kính 2km từ công ty, bên trong còn có rất nhiều căn hộ đơn lẻ chưa được cho thuê, ngoại trừ hơi đắt một chút, những cả khác đều hoàn toàn phù hợp với điều kiện.

Sáng sớm thứ bảy xem phòng ở, ký hợp đồng thuê nhà ngay tại chỗ, buổi chiều tìm người quét dọn xong xuôi, thuận lợi đi vào ở, tốc độ này khiến chị họ nghe thấy cũng phải ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu khu kia rất đắt, sau khi trả tiền thuê nhà xong đã hết tiền rồi đúng không? Chị chuyển cho em một ít.”

Nhìn một chuỗi con số 0 thật dài đằng sau số dư, Mạnh Vân Ý nói: “Không cần đâu, em có.”

Ngược lại cô còn muốn gửi cho chị họ một chút, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Anh trai nhỏ giao hàng ấn chuông cửa hết lần này đến lần khác, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Khi mở cửa lần thứ năm, đang định cầm lấy đồ đạc thì cô lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cách vách. Cũng giống như vẻ mặt khϊếp sợ của cô, người nọ cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, ngay sau đó nở một nụ cười hiểu rõ.

Mạnh Vân Ý cũng mỉm cười: “Nếu tôi nói tôi không biết anh ở đây, anh có tin không?”