Chương 3: Tự an ủi (H)

“Ý của em là ông chủ của chị ở bên cạnh nhà em?”

“Vâng, thực sự em cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Mạnh Vân Ý biếng nhác nằm trên ghế sô pha: “Chị nói xem những người có tiền như bọn họ chẳng phải nên ở trong những khu biệt thự cao cấp sao? Cái gì mà, căn nhà view sông…”

“Ở gần công ty có không? Còn một căn biệt thự lớn, chị lại nghe nói anh ta muốn một nơi đi làm gần hơn một chút, chị không giúp đỡ chuyện cá nhân của anh ta nên chị thực sự không ngờ…” Nói đến đây, Đỗ Nhược chậc chậc hai tiếng: “Đúng là duyên phận, xem ra em thực sự có tố chất làm bà chủ, cố lên, chờ em dẫn chị bay cao.”

Còn bay cao nữa chứ, nhìn ánh mắt xấu xa lúc nãy của người đàn ông kia, rõ ràng là chắc chắn cho rằng cô đuổi theo đến đây, sau này đi làm còn không biết sẽ như thế nào nữa.

Căn chung cư hiếm có mà cô phải chọn đi chọn lại mấy lần mới được này, Mạnh Vân Ý kiên định lắc đầu.

Nhà quan trọng hơn, dù chết cũng không lùi bước.

Sáng sớm hôm sau, cô bị đau đến tỉnh.

Bác sĩ nói phần mông không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nay thực sự cũng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng một khi tư thể ngủ và tư thế ngồi không chính xác thì vẫn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu vào trong, vừa nhìn đã biết thời tiết rất tốt.

Cô mở rèm cửa đi ra ban công, thoã thích duỗi người ra, bên cạnh lại vang lên một giọng nam: “Chào buổi sáng.”

Mạnh Vân Ý quay đầu lại thì phát hiện ông chủ của mình đang thoả thích nằm trên ghế bập bệnh, mỉm cười giơ cốc rượu về phía cô.

Sáng sớm tinh mơ đã uống rượu, đúng là tật xấu.

Mạnh Vân Ý dịu dàng mỉm cười: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hoắc.”

Ánh mắt anh ta lướt qua trước ngực cô, anh bình tĩnh chuyển tầm mắt sang một bên: “Có muốn thay một bộ quần áo trước không?”

Mạnh Vân Ý cúi đầu nhìn xuống chiếc váy ngủ hơi nhô lên của mình, cô hơi ngẩn người, thong thả xoay người trở về phòng khách.

Người đàn ông kia chắc chắn lại cho rằng cô cố ý mặc như vậy để quyến rũ anh ta. Một khi người đàn ông đã tự luyến thì thực sự không còn thuốc cứu chữa.

Cô cũng cảm thấy người đàn ông kia đang quyến rũ cô đấy, mặc áo ngủ lẳиɠ ɭơ đến thế, cổ áo kéo thấp đến mức lộ ra gần nửa bộ ngực, xương quai xanh vừa gợi cảm vừa mê người, ngoại hình cũng đẹp trai.

Nhìn thấy dáng vẻ nửa kín nửa hở gợϊ ɖụ© này, Mạnh Vân Ý lập tức chụp mười mấy bức ảnh, lựa chọn tỉ mỉ hai tấm rồi gửi cho Tần Du Dương: [Ca ca, anh đang làm gì vậy? Ngủ một giấc dậy, hơi nhớ anh.]

Người bạn trai thiên tài kia của cô mới 18 tuổi đã trực tiếp học lên tiến sĩ, đã lâu lắm rồi không ngủ cùng với cô, ngay cả khi cô bị thương, tên kia cũng bận đến mức không có thời gian đến thăm cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đá anh. Nhưng hai người là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, có hơi luyến tiếc.

Quả nhiên, khi Tần Du Dương trả lời tin nhắn thì đã là giữa trưa.

[Vừa mới làm thí nghiệm xong, vết thương của em đã tốt hơn nữa, còn đau nữa không?]

Thế mà lại hoàn toàn phớt lời bức ảnh chụp gợi cảm của cô, Mạnh Vân Ý bĩu môi, không muốn để ý đến anh.

Một lát sau, anh lại gửi tin nhắn đến: [Đã ăn cơm chưa, anh đang ăn cơm cùng với thầy Thẩm.]

Mạnh Vân Ý vẫn không để ý đến anh.

Năm phút sau, anh gọi điện thoại đến, mãi đến cuộc gọi thứ ba, Mạnh Vân Ý mới bắt máy: “Có chuyện gì? Đại tiến sĩ cuối cùng cũng bận xong rồi sao?”

Anh ở đầu giây bên kia khẽ mỉm cười: “Tức giận sao? Cuộc thực nghiệm trong hai ngày vừa qua rất quan trọng, nhưng sẽ nhanh xong rồi, ngày kia anh có thể đến thăm em rồi.”

“Có buổi thực nghiệm nào với anh mà không quan trọng đâu?”

Tần Du Dương nhanh chóng nhận lỗi, không ngừng dỗ dành cô: “Anh biết lỗi rồi, tối hôm đó sau khi thực nghiệm xong anh vội vàng đến ký túc xá của em, nhưng ký túc xá đã đóng cửa, nghĩ rằng có lẽ em cũng đã ngủ nên không gọi điện thoại cho em.”

Mạnh Vân Ý hừ một tiếng, vẫn không nói gì.

“Chẳng phải tối hôm qua anh cũng đi tìm em sao? Khó khăn lắm mới có thể hoàn thành một chút, kết quả em đã dọn ra ngoài rồi.”

“Vậy vẫn là lỗi của em?”

“Không không, là lỗi của anh, không phải lỗi của em, ngày kia anh sẽ đến thăm em được không? Lần này có thể ở bên cạnh em hai ngày.”

Nếu không phải quả hiểu rõ con người của trúc mã này, Mạnh Vân Ý chắc chân sẽ cho rằng anh đang nói đối, thậm chí còn nghi ngờ anh có người khác ở bên ngoài.

Nhưng cô vẫn luôn biết rằng, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của con mọt sách kia ngoại trừ học tập ra cũng chỉ có cô.

Thực ra nói tức giận cũng không thể tức giận, cô chỉ có thể thở dài một tiếng: "Vậy anh ăn cơm đi, bớt thức đêm một chút, chú ý đến sức khoẻ."

"Biết rồi, vết thương của em thế nào rồi? Chụp ảnh cho anh xem nào, anh không yên tâm."

Mạnh Vân Ý ngoan ngoãn chụp cổ tay và mắt cá chân, suy nghĩ chợt loé lên, cô vén làn váy ngủ lên chụp mông gửi qua: [ Còn đau lắm đấy, muốn anh xoa xoa.]

Anh gửi đến một loạt cảm xúc ngượng ngùng. [Anh vẫn đang ở bên ngoài đây, em lại trêu chọc anh rồi.]

[Nhưng em chỉ muốn anh xoa thôi, lúc nãy gửi ảnh chụp, tại sao anh lại không có phản ứng?]

[Có phản ứng chữ, anh nhìn đến mức đã cứng lên rồi, thật mất mặt. ]

Tần Du Dương rất thích gửi các biểu tượng cảm xúc ngượng ngùng, trong điện thoại di động của anh đã có mày chục loại rồi.

Mạnh Vân Ý cũng rất thích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh, cho dù không ở bên cạnh nhưng cô vẫn có thể thông qua biểu tượng cảm xúc để tưởng tượng xem phản ứng của anh lúc này như thế nào. Chắc chắn là cổ và mặt đều đỏ bừng một mảnh, rũ đầu xuống không dám nhìn người khác, cũng không biết giáo viên của anh nhìn thấy thấy sẽ nghĩ ra sao ta.

Một suy nghĩ xấu xa đột nhiên loé lên, Mạnh Vân Ý gọi lại cho anh một lần nữa: "Giáo viên của anh vẫn còn ở bên cạnh sao?"

“Ừ, sắp ăn xong rồi có chuyện gì vậy?"

"Anh tìm một chỗ không có ai đi, em có chuyện muốn nói với anh."

“Chỗ này cũng được..."

"Nghe lời!"

"Được"

Một lát sau, giọng nói của Tần Du Dương vang lên: "Anh đang ở trong hành lang, ở đây không có ai cả"

"Tối hôm qua em nằm mơ thấy anh," Mạnh Vân Ý vừa mới vừa mở dụng cụ tự thủ da^ʍ ra đặt giữa hai chân: "Mơ thấy kỳ nghỉ hè năm ngoái, em và ba mẹ đến nhà của anh, bọn họ đứng dưới lầu nói chuyện, anh nói muốn dạy thêm cho em, kết quả là lại để người ta ngồi trên bàn đọc sách, anh xóc váy lên liêm phía dưới của em.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Em... Em đang làm gì?"

“Tự thủ da^ʍ, anh không nghe thấy âm thanh rung động sao?" Mạnh Vân Ý điều chỉnh đυ.ng cụ thủ da^ʍ đến mức cao nhất: "Nghe thấy không? Cái lần trước hai chúng ta cùng mua, anh còn cầm nó chơi đùa qua lại trên người người ta, a... - Nó hút rất mạnh, giống như miệng anh vậy. Ca ca, Du Dương ca ca, anh liếʍ cho em được không? Phía dưới ngựa quả, chấy rất nhiều nước, sô pha cũng ướt rồi" Giọng nói ở đầu giấy bên kia càng ngày càng khăn: “Vân Ý....."

"Ca ca đã cứng chưa?"

"Vậy thì hãy dùng tay vuốt ve đi, chúng ta cùng nhau cao trào được không?"

"Không được, anh đang ở bên ngoài."

"Không sao đâu, sẽ không có ai đầu, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

"Anh..."

"Um... Ca ca, ca ca ngoan, lần sau đến nhà em liếʍ giúp em được không? Giống như lần trước vậy, mẹ em đang ở trước cửa nói chuyện với em, anh trần dưới bàn liếʍ láp khiến người ta chảy rất nhiều nước."

Cảm giác tê đại giữa hai chân càng ngày càng mãnh liệt, Mạnh Vân Ý dồn dập thở gấp: "Sắp ra... Um... Thật thoải mái, nhưng không có đầu lưỡi của ca ca, ca ca nghe thấy tiếng nước không? Đã chuẩn bị sẵn sàng vì anh rồi, anh mau cắm vào đi!"

"Đinh đong!" Chuông cửa đột nhiên vang lên. Mạnh Vân Ý kinh ngạc một chút, ngước mắt lên nhìn bàn ăn, cơm hộp đã ăn rồi, cô không gọi thêm những thứ khác.

"Bảo bối" Giọng nói của Tần Du Dương vang lên từ đầu giây bên kia: "Mở chân rộng ra một chút, anh dùng đầu lưỡi liếʍ giúp em."

Giọng nói rất giống, vừa nghe đã biết chủ nhân của nó đang cố ý đè nặng

"Um" Mạnh Vân Ý không để ý đến động tỉnh ngoài cửa, tiếp tục đâm dụng cụ thủ da^ʍ vào nơi riêng tư "Ca ca, thất thoải mái!"

"Nước của bảo bối uống ngon thật, giữ lại cho anh nhiều hơn nữa được không? Anh đuổi đầu lưỡi vào trong giống như dụng... Dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào em vậy."

"Al" Mạnh Vân Ý khê rên rĩ một tiếng, đột nhiên tiết ra.

Hai chữ này, anh chưa bao giờ chịu nói, bởi vì nó quả thô tục

"Hộp bộp bộp!" Tiếng đập cửa lại vang lên.

Còn chưa đủ sao?

Mạnh Vân Ý tức giản đi qua đó, kéo cánh cửa ra: "Anh tìm nhầm..."

Những lớt còn lại mắc kẹt trong cổ họng.

Hoắc Gia Thành hơi mỉm cười, giờ một cái tài lên: "Biết chân có không tiện nên mang đồ ăn cho cô..."

Ánh mắt kinh ngạc của anh dừng lại trên bàn tay vẫn còn căm dụng cụ thủ dam ướt đầm của cô, sau đó lại đứng trên khuôn mặt ửng hồng, anh ta đùng một chút, cúi người đặt chiếc túi xuống, nhanh chóng trở về phòng