Chương 4: Phòng tắm

Những chuyện thủ da^ʍ như thế này hết sức bình thường, có gì to tát chứ?

Cô không tin ông chủ của mình chưa từng làm qua.

Vì thế ngày hôm sau, Mạnh Vân Ý vẫn đi làm như thường lệ, lúc gặp Hoắc Gia Thanh trong văn phòng, bốn mắt nhìn nhau, một người thong dong, một người bình thản, cứ thế giả vờ cho qua.

Ngày thứ ba, cô và Tần Du Dương có hẹn cùng nhau ăn tối, kết quả ba giờ chiều, Hoắc Gia Thanh đột nhiên dặn dò nói: “Chuẩn bị một chút, đi cùng tôi tham gia một hoạt động.”

“Tôi?”

Mạnh Vân Ý theo bản năng nhìn về phía mắt cá chân của mình, mặc dù không còn băng bó nữa nhưng vẫn khập khiễng, hình như không thích hợp để ra ngoài lắm.

“Chị gái của cô không ở đây, ngoài cô ra thì còn có ai nữa?” Hoắc Gia Thanh liếc mắt nhìn cô một cái: “Quần áo… Cứ mặc thế này đi.”

Bởi vì sợ lại bị thương đến chân, đừng nói là đi giày cáo gót mình không quen thuộc mà ngay cả giày đế bằng cô cũng không dám đi, bây giờ mặc quần áo công sở đi giày thể thao, thực sự không hợp nhau cho lắm.

Hai người cùng nhau đi vào tháng máy, Hoắc Gia Thanh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn lắc đầu, không đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm mà dẫn cô đi ra ngoài từ tầng một, đi đến trung tâm thương mại ở bên cạnh, chọn một đôi giày nhỏ màu trắng trong một cửa hàng: “Đi size bao nhiêu?”

Mạnh Vân Ý sửng sốt: “Cái gì?”

Anh ta cúi đầu nhìn xuống giày của cô: “36 hay 37?”

“37.” Mạnh Vân Ý không biết tại sao: “Tổng giám đốc Hoắc…”

Anh ta đặt đôi giày trong tay đến trước mặt cô: “Thử xem sao?”

Mạnh Vân Ý chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống thử giày, kích cỡ vừa vặn, cũng phù hợp với trang phục của cô, nhưng cô chỉ là một trợ lý, có cần phải kén chọn trang phục như vậy không?

Nhìn thấy anh ta cầm điện thoại di động đi đến quầy thu ngân, Mạnh Vân Ý nhanh chóng đi theo sau: “Để tôi để tôi.”

Hoắc Gia Thanh ngăn cản điện thoại di động của cô lại: “Nếu để cô trả số tiền này, tôi thực sự sẽ trở thành Hoắc lột da.”

Mạnh Vân Ý lập tức không dám nói nữa.

Chị họ đã ngầm giễu cợt anh ta như vậy, hoá ra anh ta đều biết.

Hoắc Gia Thanh giúp cô cầm lấy đôi giày cũ, đưa cô lên xe của mình, anh ta đột nhiên thở dài một tiếng: “Tại sao lại có cảm giác như tôi mới là thư ký vậy?”

Mạnh Vân Ý lập tức nịnh nọt: “Bởi vì con người của tổng giám đốc Hoắc rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, thấu hiểu lòng người.”

“Bớt đi.” Anh ta liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe: “Nếu biết sớm cô là một người què, tôi sẽ không đồng ý để cô đến thực tập đâu.”

Mạnh Vân Ý ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn sự rộng lượng của tổng giám đốc.”

Mặc dù chị họ thầm cảm thấy anh ta là một nhà tư bản ác độc, nhưng thực chất càng khen ngợi nhiều hơn nữa, nói rằng anh ta đối xử với cấp dưới thực sự rất tốt, nếu không cô ấy cũng không dám đề cử em họ mình như vậy.

Hai người tham gia vào một sự kiện diễn đàn kinh doanh, khai mạc lúc 4 giờ, sau khi đọc đủ loại bài phát biểu, bữa tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ.

Thực ra trong những trường hợp như vậy trợ lý thường không có chuyện gì, nhưng mấy lãnh đạo đều thích mang theo người, vừa có thể chống đỡ tại hiện trường vừa có thể chuẩn bị có bất cứ tình huống nào.

Xuyên suốt toàn bộ hoạt động, Mạnh Vân Ý cũng chỉ cầm điện thoại note lại mấy thứ, mặc dù Hoắc Gia Thanh nói không cần nhớ, nhưng thái độ chăm chỉ học tập vẫn phải có.

Trong bữa tiệc tối, vị trí ngồi của lãnh đạo và thư ký được tách ra, mấy người lãnh đạo không ngừng khoe khoang thúc ngựa, ồn ào mời rượu, uống đến mức gục ngã hơn một nửa giữa chừng, có người còn trực tiếp gọi thư ký đén uống thay.

Chuyện này chị họ cũng đã từng nói rồi, ông chủ này của các cô vẫn rất quan tâm đến cấp dưới, lúc ở bên cạnh cấp dưới nữ cũng rất có chừng mực, sẽ không làm ra loại chuyện này, Mạnh Vân Ý cũng lấy lý do dị ứng với chất cồn để từ chối, không ai dám ép cô uống.

“Gọi tài xế lái thay đi.” Lúc sắp kết thúc, Hoắc Gia Thanh vẫy vẫy tay bảo cô đi đến: “Cô cũng đừng lái xe bằng cái chân này.”

“Được.” Mạnh Vân Ý mở điện thoại di động ra gọi tài xế, sau đó mới phát hiện anh ta đã say đến mức bước chân lảo đảo.

“Tổng giám đốc Hoắc.” Cô kịp thời chạy đến đỡ lấy anh ta, cuối cùng cũng đã hiểu được tác dụng của mình ở đây. Nhưng nếu anh ta quan tâm đến cấp dưới của mình như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện sau khi cấp dưới đưa anh ta trở về xong, đêm hôm khuya khoắt trở về một mình cũng không an toàn?

Sau khi ngồi trên xe, Hoắc Gia Thanh chỉ chỉ vào cô, nói với tài xế: “Đưa cô ấy về nhà trước.”

Chuyện này thì Mạnh Vân Ý biết đáp án.

Có lẽ người đàn ông này đã quên rằng bây giờ hai người bọn họ là hàng xóm.

Không đợi cô nhắc nhở, anh ta lại mở miệng: “Ồ phải rồi, chúng ta ở gần nhau.”

Nói xong, anh ta lập tức quay đầu lại dựa vào cửa sổ xe nặng nề ngủ thϊếp đi.

Anh ta thế này có vẻ đáng yêu một cách lạ thường, Mạnh Vân Ý bĩu môi, xoay người cầm thảm đắp lên cho anh ta.

Lúc xuống xe, sau khi tỉnh dậy, anh ta đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng cô vẫn phải ôm lấy, sợ đối phương vị ngã.

Cô đặt cháo và canh giải rượi ở cửa phòng trước, chờ anh ta dùng vân tay mở cửa, Mạnh Vân Ý lại đỡ anh ta đi vào.

Căn phòng cùng kiểu với cô, nhưng cách trang trí thoạt nhìn đắt đỏ hơn cô rất nhiều, gu thẩm mỹ cũng không tồi.

Mạnh Vân Ý mở canh giải rượu ra: “Tổng giám đốc, anh muốn uống một chút không? Sau khi tỉnh rượu nhớ uống, dạ dày sẽ thoải mái hơn một chút.”

Anh ta không trả lời, chỉ biếng nhác ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô cười nói: “Đây cũng là một trong những bước quyến rũ tôi đúng không? Tại sao không viết ra trong bản kế hoạch?”

Qủa nhiên vô cùng tự luyến, câu nói khen ngợi anh ta đáng yêu lúc nãy, lặng lẽ thu hồi.

Mạnh Vân Ý đặt canh giải rượu ở trên mặt bàn: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài cứ từ từ uống, tôi đi trước đây.”

Bạn trai vẫn đang chờ ở bên cạnh, cô không có thời gian rảnh ở đây hầu hạ anh ta đâu.

Vừa mới mở cửa ra, Tần Du Dương lập tức xông đến ôm lấy cô: “Cuối cùng cũng về rồi, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có thể xảy ra chuyện gì được?” Nhìn thấy anh đã tắm xong, đang quấn khăn tắm, Mạnh Vân Ý hài lòng xoa xoa khuôn mặt anh: “Ngoan thật.”

“Em tắm giúp anh.” Anh đẩy cô vào phòng tắm, gấp gáp không thể chờ nổi mà lột bỏ quần áo của cô.

Mạnh Vân Ý cười nói: “Là muốn tắm hay muốn làm?”

“Làm.” Anh vội vàng hôn lấy cô, tiếp tục cởi nội y của cô ra, hai tay nắm lấy bầu ngực cô.

“Em vẫn chưa đánh răng.”

Mạnh Vân Ý vừa mới né tránh, anh lại đuổi theo, quấn quýt lấy cô hôn một lúc lâu sau mới thở hổn hển nhìn cô: “Hôm trước bị em làm hại, nghẹn một lúc lâu.”

“Bảo em vuốt ve anh không nghe, còn trách em nữa?”

“Lúc đó anh đang ở bên ngoài.” Anh bày ra vẻ mặt ấm ức: “Thầy của anh vẫn đang chờ anh, sao anh có thể vuốt ve được?”

Còn chưa bắt đầu tắm, nhưng Mạnh Vân Ý tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã bị anh đè ở trên tường, đầṳ ѵú rơi vào đôi môi anh, đầu ngón tay thon dài phủ lên giữa hai chân, xoa đến khi chỗ đó ướt đẫm.

“Ưm…” Cô thoải mái thở hổn hển, ôm chặt lấy đầu anh: “Tối hôm đó sau khi về, có nghĩ đến em khi thủ da^ʍ không?”

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời giống như đang phòng điện: “Bắn hai lần.”

Cô mỉm cười mυ"ŧ vào môi anh một cái: “Tối nay ba lần nhé.”

Áo mưa đang ở trong ngăn kéo bên ngoài, Trần Du Dương vội vàng mang vào, vừa mới xé bao thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai lại đến trễ thế này?”

“Có lẽ nào gõ nhầm?” Mạnh Vân Ý đang nghi hoặc thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Thần kinh rồi sao?” Cô bực bội bước ra khỏi phòng tắm, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra phía sau cửa, mở mắt mèo ra thì nhìn thấy, thế mà lại là Hoắc Gia Thanh.

Hơn nữa đêm say rượu phát điên gì vậy?

Tần Du Dương đi theo cô ra ngoài: “Ai vậy?”

“Ông chủ của em.” Mạnh Vân Ý đẩy anh quay lại, đồng thời mặc nội y vào, mặc áo ngủ rồi mới đi mở cửa: “Tổng giám đốc Hoắc có chuyện gì sao?”

Hoắc Gia Thanh duỗi tay ra: “Của cô.”

Điện thoại di động của cô, lúc nãy trong lòng cô chỉ gấp gáp muốn quay về với bạn trai nên quên mất một thứ đồ quan trọng như vậy.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Gia Thanh lại không có ý định rời đi, ngược lại còn nhìn vào trong nhà, hỏi: “Có thể mượn chỗ cô để tắm một chút được không? Chỗ tôi không có nước ấm.”

Mạnh Vân Ý có thể chắc chắn rằng anh ta cố ý, cố ý đến quyến rũ cô.

Giông như sáng hôm trước để lộ ra xương quai xanh gợi cảm với cô vậy, lần này chắc chắn sẽ khoe ngực, cũng không biết có cơ bụng không, tỷ lệ dáng người của anh ta đẹp như vậy, sau khi cởϊ qυầи áo ra chắc chắn sẽ rất quyến rũ đúng không?

Thấy cô không nói gì, Hoắc Gia Thanh hiểu rõ: “Để tôi tìm một khách sạn nào đó.”

“Đương nhiên là được rồi.” Mạnh Vân Ý cười cười: “Tổng giám đốc Hoắc đi chuẩn bị quần áo đi.”

Có bạn trai ở đây, chẳng lẽ cô lại sợ anh ta sao?

Chờ anh ta về nhà, Mạnh Vân Ý nhanh chóng đẩy Tần Du Dương lên lầu: “Đừng nói gì cả, không thể để cho anh ta biết trong nhà có người.”

Tần Du Dương vừa tức giận vừa ấm ức: “Tại sao lại đồng ý với anh ta?”

“Anh ta là ông chủ của em.”

“Ông chủ thì có thể làm những chuyện này sao?”

Đúng vậy, Mạnh Vân Ý sửng sốt, ngay lập tức tỉnh táo lại, tại sao lại đồng ý với anh ta?

Nhưng lời đã nói ra rồi, thực sự không tiện đổi ý, chỉ có thể để bạn trai phải chịu ấm ức một chút.

Cô vội vàng thu dọn nhà tắm một phen, Mạnh Vân Ý mở cửa ra một lần nữa, nhưng người đàn ông ngoài cửa không đi vào mà chỉ nói: “Cô đi theo tôi một chút.”

Hoắc Gia Thanh dẫn cô đi vào phòng tắm của mình, ở trước mặt cô cắm điện một lần nữa, mở máy nước nóng ra: “Đây là cái lúc đầu, tôi lười đổi cái mới, không ngờ chất lượng lại kém như vậy.”

Đúng là hỏng rồi.

Mạnh Vân Ý cười gượng: “Tôi biết tổng giám đốc Hoắc sẽ không lừa gạt người khác.”

Tiếng nước dưới lầu vang lên không ngừng, hai người ngồi trên lầu càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Vốn dĩ đã đến thời khắc mấy chốt, một người ướŧ áŧ, một người cứng, lúc này làm sao có thể chờ được nữa?

Không biết đã nhìn nhau lần thứ mấy, hai cơ thể nóng bỏng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà quấn quýt lấy nhau.