Chương 6: Trà xanh

Sáng sớm cô đi làm, trưa về cùng ăn cơm hộp với Tần Du Dương, nhân tiện làʍ t̠ìиɦ; Chiều lại đi làm, trở về tiếp tục dùng cơm hộp và làʍ t̠ìиɦ, hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Mạnh Vân Ý vốn đang nghĩ rằng chờ đến cuối tuần thì có thể đi tìm anh, nhưng kết quả lại quên mất vẫn còn có kỳ sinh lý.

Đến tối thứ năm, chiếc bụng nhỏ bắt đầu đau râm rỉ, sáng hôm sau thức dậy, toàn bộ thắt lưng đều đã đau nhức, đứng khó chịu, ngồi cùng khó chịu.

Cô cố lê cơ thể mệt mỏi đến công ty, nhưng lại bất ngờ phát hiện ông chủ của mình vẫn chưa đến, ngay cả chị họ cũng đi ra ngoài làm việc, Mạnh Vân Ý lập tức hoá thân thành cá mặn, nằm trên bàn làm việc nghỉ ngơi nửa tiếng đầu hồ.

Lúc Hoắc Gia Thành gọi điện thoại đến, cô khó chịu đến mức muốn mắng chửi người, nếu không phải nhìn thấy mấy chữ to đùng “ông chủ tự luyến không thể trêu vào” hiển thị trên màn hình, thì với tính tình cáu kỉnh kia của cô, chỉ sợ đã mắng đối phương đến mức máu chó phun đầy đầu.

“Có khách đến, cô sắp xếp anh ta đi vào phòng khách trước, tiếp đãi một chút, tôi lập tức đến ngay.”

“Vâng, tổng giám đốc Hoắc, ngài cứ yên tâm.”

Sau khi đến phòng trà nước pha một tách cà phê trở về, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang tự động đẩy cửa đi vào, Mạnh Vân Ý vội vàng đuổi theo: “Xin hỏi ngài đến tìm tổng giám đốc Hoắc sao? Ngài ấy sẽ đến ngay, mời ngài ngồi ở đây chờ một chút.”

Người đàn ông xoay người lại, khi bốn mắt nhìn nhau, bàn tay Mạnh Vân Ý run lên, cà phê suýt chút nữa đổ xuống đất.

So với phản ứng của cô, người đàn ông kia rõ ràng thong thả hơn nhiều, cho dù trong mắt cũng có một chút khϊếp sợ nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Cô là trợ lý của Hoắc Gia Thanh?”

“Đúng vậy.” Lúc nãy chỉ là bị bất ngờ không kịp đề phòng làm cho hoảng hốt, lần này sau khi phục hồi lại tinh thần, Mạnh Vân Ý cũng không sợ anh ta nữa, cũng bình tĩnh tự nhiên vậy: “Tổng giám đốc Lục, mời bên ngày, tôi đã pha cà phê cho ngài.”

Lục Tắc cất bước vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, Mạnh Vân Ý đặt cà phê đến trước mặt anh ta, anh ta lại không thèm nhìn dù chỉ một cái.

Mạnh Vân Ý mỉm cười: “Tổng giám đốc Lục không thích cà phê sao? Vậy để tôi đổi cho ngài nhé, hồng trà hay là trà xanh?”

Lục Tắc ngước mắt lên nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ của cô, anh đột nhiên cười nhạo thành tiếng: “Cô am hiểu nhất chính là trà xanh đúng không?”

Anh mới là trà xanh, cả nhà anh đều là trà xanh!

Trong lòng cô hung hăng hỏi thăm tổ tiên của anh ta một lần, nhưng ngoài miệng vẫn duy trì nụ cười: “Nếu tổng giám đốc Lục muốn uống, để tôi đi pha cho ngài.”

“Muốn uống cái gì?” Hoắc Gia Thanh mỉm cười đi vào phòng khách, tuỳ tiện đặt áo khoác sang một bên, ngáp một cái rồi ngồi xuống đối diện: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi có một bữa tiệc rượu, uống hơi nhiều, vừa mới thức dậy.”

Nói xong, anh ta lại dặn dò Mạnh Vân Ý: “Cũng pha cho tôi một ly cà phê đi.”

Lục Tắc chỉ chỉ vào tách cà phê trước mặt: “Tổng giám đốc Hoắc uống cái này đi, tôi cảm thấy khá hứng thú với trà nghệ của trợ lý anh.”

Anh ta cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “trà nghệ”, rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó. Mạnh Vân Ý nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không hiểu, lịch sự cười nói: “Vậy tổng giám đốc Lục chờ một chút, tôi đây sẽ đi pha trà.”

Nhìn thấy đủ loại trà trong ngăn tủ, nghĩ đến dáng vẻ kỳ quái của người đàn ông kia, Mạnh Vân Ý dứt khoát đi đến nhà ăn nhỏ ở bên cạnh, tìm mù tạt ra từ trong tủ lạnh.

Đây là thứ mà trước đó đồng nghiệp gọi cơm hộp nhưng ăn không hết, để ở đây vài ngày nhưng vẫn chưa có ai dùng, đúng lúc để vị khách cao quý kia được lợi.

Dù sao nhìn thấy vào thái độ của anh ta, cho dù cô cười ôn hoà như thế nào đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không khách khí với cô, có lẽ thêm một khoảng thời gian nữa, đối phương sẽ yêu cầu Hoắc Gia Thanh đuổi cô đi.

Trong phòng khách, hai người đàn ông đang nghiêm túc nói chuyện công việc, Mạnh Vân Ý mỉm cười đi vào: “Tổng giám đốc Lục, mời ngài uống trà, loại ngân châm Quân Sơn tốt nhất.”

Cô cũng nhấn mạnh hai chữ “ngân châm”, ánh mắt nhìn về phía anh ta vẫn lịch sự và chân thành như trước.

Một người đàn ông ích kỷ với trái tim nhỏ như kim châm, nói không chừng cả người chỗ nào cũng nhỏ.

Lục Tắc đương nhiên có thể nghe hiểu được câu nói của cô, nhưng chỉ khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục nói chuyện công việc với Hoắc Gia Thanh.

Mạnh Vân Ý lặng lẽ lui ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.

Quả nhiên chẳng bao lâu sao, một trận ho khan kịch liệt vang lên, ngay sau đó là tiếng Hoắc Gia Thanh lịch sự thăm hỏi: “Tổng giám đốc Lục không sao chứ? Có phải trà quá nóng không? Đừng uống nhanh như vậy chứ!”

Lục Tắc nói: “Không sao cả.”

Nếu không phải cô eo đau bụng đau đến mức hoàn toàn không muốn động đậy thì Mạnh Vân Ý thực sự muốn chạy tới nhìn xem, vị Lục đại thiếu gia từ trước đến nay vẫn luôn cao quý lạnh lùng kia có phải đang nghiến răng nghiến lợi, lệ rơi đầy mặt không?

Vài phút sau, hai người lại cùng nhau đi ra ngoài, đi đến văn phòng của Hoắc Gia Thanh.

Anh ta tiếp tục dặn dò: “Pha thêm cho tôi một ly cà phê, tổng giám đốc Lục không quen loại trà lúc nãy, đổi loại khác đi, tổng giám đốc Lục, anh muốn uống cái gì?”

Lục Tắc lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạnh Vân Ý một cái: “Không cần đâu, tôi thực sự không thể tiếp nhận được kỹ năng pha trà của trợ lý này, vẫn nên để tổng giám đốc Hoắc từ từ hưởng thụ đi.”

Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Gia Thanh mới gọi Mạnh Vân Ý vào văn phòng làm việc của mình: “Nói đi, chuyện lúc nãy là thế nào?”

Mạnh Vân Ý sống không còn gì luyến tiếc: “Chẳng phải ngài đã biết hết rồi sao?”

Cô không tin Lục Tắc chưa nói gì cả.

“Là mù tạt đúng không? Lục Tắc chưa nhìn rõ đã uống, nhưng tôi có thể thấy rõ, nước trà bình thường pha ra sẽ không đυ.c như vậy.”

Mạnh Vân Ý không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Trà xanh?” Hoắc Gia Thanh nhìn cô cười cười: “Tôi thực sự không ngờ rằng ở trong lòng người khác, cô lại có hình tượng như vậy đấy.”

“Chẳng phải bây giờ ngài đã biết rồi sao?” Bụng nhỏ càng ngày càng đau, mỗi một giây đứng dậy đều là tra tấn, Mạnh Vân Ý hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra đi, là muốn tôi lập tức kết thúc công việc thực tập hay là gì đi chăng nữa tôi cũng có thể chấp nhận, nhưng chuyện này là vấn đề cá nhân của tôi, không liên quan đến chị gái tôi, tôi hy vọng ngài đừng giận chó đánh mèo với chị ấy.”

“Kết thúc công việc thực tập?” Hoắc Gia Thanh khó hiểu nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm như vậy sao?”

“Tôi kỹ nữ trà xanh như vậy, chẳng phải chỉ có kết cục như vậy thôi sao? Những gì vị tổng giám đốc Lục kia nói ngài cũng nghe rồi đây, tôi biết, ở trong lòng anh…”

“Nếu những câu nói vui đùa đó xúc phạm đến cô, tôi xin lỗi.”

“Hả?” Mạnh Vân Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy anh ta nói một câu như vậy, vẻ mặt trở nên ngây ngốc.

Hoắc Gia Thanh nghiêm túc nhìn cô: “Bình thường tôi đã quen đùa giỡn với bạn bè, có lẽ đôi lúc nói chuyện không có chừng mực lắm, nếu xúc phạm đến cô, thì tôi đây xin lỗi với cô. Thực ra tôi cũng không có ác ý gì cả, nhưng ngày hôm đó sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Đỗ Nhược ở trong thang máy, nhìn đến phản ứng này của cô, rảnh rỗi đến nhàm chán nên mới trêu chọc một vài câu thôi.”

Mạnh Vân Ý vẫn ngơ ngác nhìn anh ta, tại sao cô lại có một cảm giác ông nói gà bà nói vịt nhỉ?

Thấy sắc mặt cô vẫn vô cùng khó coi, Hoắc Gia Thanh nói tiếP: “Những lời nói lúc nãy của Lục Tắc, cô cũng đừng để trong lòng. Con người anh ta tính tình cổ quái, không dễ ở chung, đôi lúc nói chuyện cũng kỳ kỳ quái quái như vậy đấy. Nếu tôi đã tin tưởng chị gái cô, để cô ấy tìm thực tập sinh cho tôi thì không thể nào chỉ vì một vài câu châm chọc mỉa mai của anh ta mà bảo cô rời đi được, cô là nhân viên của tôi, không lượt anh ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Trách trà kia coi như là anh ta tự chuốc lấy vì mồm miệng của anh, nhưng tôi cũng nhắc nhở cô, sau này không được đối xử với khách hàng như vậy nữa.”

Cho nên lúc nãy Lục Tắc căn bản không cáo trạng với anh ta, càng không lợi dụng thân phận đối tác làm ăn để bảo anh ta đuổi người? Không phải là người đàn ông kia bụng dạ hẹp hỏi mà là cô lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử?

Thấy cô vẫn luôn im lặng, tình càng càng ngày càng kém, cuối cùng Hoắc Gia Thanh cũng phản ứng lại: “Cô… Cô đang tức giận hay là cơ thể không thoải mái?”

Hoá ra cấp trên của cô tưởng cô tức giận nên mới ở đây lải nhải một lúc lâu?

Mạnh Vân Ý che bụng dưới lại, nở một nụ cười với anh ta: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi có thể đi ra ngoài được không?”

Hoắc Gia Thành đánh giá dáng vẻ của cô từ trên xuống dưới: “Kỳ sinh lý?”

Mạnh Vân Ý gật gật đầu, lần đầu tiên thấy tại sao người đàn ông này lại phiền phức như vậy chứ, dong dài lải nha lải nhải.

“Nhanh chóng đến bệnh viện đi, tôi thấy sắc mặt của cô không được ổn lắm.”

Mạnh Vân Ý lắc đầu: “Trước đó tôi đã kiểm tra rồi, tôi đã uống thuốc giảm đau rồi, nghỉ ngơi một chút là được.”

Nói xong, cô không để ý đến anh ta nữa, lập tức đi ra ngoài.

Hoắc Gia Thanh gọi cô lại: “Khoan đã.”

Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Vân Ý bỗng nhiên có xúc động đánh người một trận tơi bời, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô vẫn còn có sức lực.

Kết quả cô lại nghe Hoắc Gia Thanh nói: “Phòng nghỉ bên trong có giường, cô có thể vào đó nằm nghỉ một lát.”

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đêm chăm vào khăn trải giường đều sạch.” Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, anh giải thích nói: “Cô có thể khoá trái cửa, yên tâm đi, tôi sẽ không quấy rầy cô đâu.”

Ông chủ đã lên tiếng rồi, Mạnh Vân Ý cũng không khách sáo.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hiếm khi đứng đắn kia của anh ta, cô lại đột nhiên muốn thốt ra những lời đã thu hồi trước đó. Đôi khi người đàn ông này thực sự rất đáng yêu.

Phòng nghỉ không rộng rãi lắm, nhưng cũng được trang bị đầy đủ. Mạnh Vân Ý dứt khoát dọn dẹp một chút, yên tâm nằm trên đó, chẳng bao lâu sau đã nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như cô nghe thấy có người gõ cửa, cô khập khiễng đi đến, quả nhiên là Hoắc Gia Thanh đang ở ngoài cửa: “Tôi đưa cơm trưa đến cho cô, ra ngoài ăn đi.”

Mạnh Vân Ý cảm động không thôi: “Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc.”

Bên cạnh hộp cơm còn đặt hai lọ thuốc giảm đau, anh ta giải thích nói: “Lúc đi ngang qua hiệu thuốc thì nhân tiện mua luôn, không biết cô uống loại nào nên dứt khoát mua hai loại trở về, nếu thuốc kia không có tác dụng thì thử loại khác xem sao?”

Mạnh Vân Ý nói: “Hai loại này trước kia tôi đã uống rồi, lúc trước có tác dụng, nhưng bây giờ thì không?”

Hoắc Gia Thanh lười biếng dựa vào ghế làm việc nhìn cô, thở dài một tiếng: “Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng gì.”

Thực ra Mạnh Vân Ý không có tâm trạng ăn uống, nhưng cũng biết không ăn không được, chỉ có thể cố gắng nhét vào trong miệng nhiều một chút.

Một lát sau, Hoắc Gia Thanh lại hỏi: “Cô và Lục Tắc rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Quen biết từ lúc nào?”

Lúc đầu Mạnh Vân Ý không muốn nói, nhưng thấy anh ta đối xử với mình cũng không tệ lắm nên mở miệng: “Anh ta là anh trai bạn trai cũ của tôi.”

Hoắc Gia Thanh khϊếp sợ nói: “Bạn trai cũ của cô là Lục Tự?”

Mạnh Vân Ý gật đầu: “Anh cũng quen biết anh ta?”

“Gặp nhau mấy lần, không thân thiết lắm.” Anh ta tò mò đánh giá cô, cười nói: “Sao lại trở thành bạn trai cũ? Cậu ta vứt bỏ cô? Tôi thấy với thái độ của Lục Tắc đối với cô, ngược lại giống như cô đá em trai anh ta thì hơn.”

“Đúng vậy.” Mạnh Vân Ý cũng không phủ nhận: “Nhà anh ta cho tôi mười triệu, muốn tôi chia tay với anh ta, thế là tôi chia tay.”

Hoắc Gia Thanh suýt chút nữa đã phun một ngụm nước ra ngoài: “Đúng là cô đá cậu ta?”

Mạnh Vân Ý tiếp tục gật đầu.

Mặc dù không có chuyện mười triệu tệ kia, lúc trước là do cô nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã dạy cô rằng nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật.

“Con người cô…” Trên mặt Hoắc Gia Thanh nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt lại không thể tưởng tượng được: “Cốt truyện này đúng là… Đủ máu chó, cũng đủ sảng khoái. Chẳng phải cha mẹ cô là giảng viên đại học sao, có lẽ trong nhà không thiếu tiền như vậy đâu nhỉ?”

Mạnh Vân Ý sâu kín bổ sung thêm một câu: “Đại học gà rừng.”

Đón nhận với ánh mắt khó hiểu của anh ta cô hỏi: “Nhứng thứ như tiền này, có người nào không thích đâu? Đó là mười triệu tệ đấy, nếu là anh, anh sẽ không động lòng sao?”

Lão già keo kiệt kia vốn dĩ chỉ cho cô năm triệu, cuối cùng vẫn nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô mới tăng lên mười triệu, bây gờ cô cũng có thể miễn cưỡng coi là một phú bà.

Hoắc Gia Thanh không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói lên rằng anh ta thực sự không động lòng.

Mạnh Vân Ý bĩu môi: “Đối với những người có tiền như các anh mà nói mười triệu tệ chẳng là gì cả, nhưng nếu đổi thành một tỷ tệ thì sao? Anh cũng không động lòng?”

Hoắc Gia Thanh nghiêm túc suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Cũng có lý.”