Chương 21: Gặp gỡ 1

Một buổi sáng trời đẹp dọc bờ Kênh Nhiêu Lộc gió mát trời trong, Trúc Ngọc chạy xe đạp quanh con đường dài, mặc đồ thể thao và nghe headfone tin tức CNN, BBC buổi sáng thì có điện thoại:

Ba con nghe nè! Sao ba? Dạ tuân lệnh daddy. Con biết rồi! Lát nữa con sẽ đến trình diện đúng giờ ba yên tâm.

Tắt máy, Trúc Ngọc vừa chạy vừa suy nghĩ, thì quẹt phải một người thanh niên đang đi bộ ngược chiều, khiến cô té nhào bên đường. Chiếc xe dừng lại một anh chàng đeo kính đen, da ngâm, mặc quần đùi màu đen và áo xanh chuối đang nhìn cô gái, rồi hỏi:

Nè cô gì đó, có sao không?

Gương mặt tức giận:

Anh nghĩ xem, anh đi đứng kiểu gì vậy.

Anh chàng cười;

Vậy chắc là cô không sao. Còn chửi mắng người mạnh mẽ như vậy chắc là ổn. Tôi mới là người hỏi cô đó, con gái con đứa gì mà chạy xe không nhìn đường.

Trúc Ngọc quát vào mặt chàng trai:

Anh! Có phải đàn ông không? Không xin lỗi mà còn trách móc lại với tôi..

Anh chàng vuốt tóc, tháo kính ra cười:

Tôi có phải đàn ông không ấy à? Cô có muốn thử nghiệm chút không?

Anh! Đồ biếи ŧɦái.

Chàng trai cười:

Thôi xin lỗi cô nhé, tôi có việc gấp phải đi, lần sau gặp lại tôi mới cô ăn sáng vậy nha! Xin lỗi nha.

Ai thèm ăn sáng với anh chứ!

Xong anh chàng chạy mất, bỏ lại Trúc Ngọc tức giận dắt xe và lèm bèm:

Lần sau anh mà gặp lại tôi thì biết tay tôi.

Bước chân đi dắt xe một đoạn đường xa, rồi chạy về Quận 5.

Chàng trai đó là Thế Tâm người mà sau này sẽ làm Trúc Ngọc sẽ thay đổi và biết cách yêu thương trân trọng hơn những người xung quanh mình. Nhưng đó là câu chuyện của sau này, còn bây giờ cô nàng có vẻ rất bất mãn với anh ta, càng không muốn gặp lại với một người thô lỗ như vậy. Nhưng oan gia ngõ hẹp, nhất định có ngày sẽ gặp lại.

Cùng thời điểm đó,

Tại một quán cafe, Lan Chi ngồi trầm ngâm suy nghĩ về người cứu mình, cô không biết là ai nên thấy rất khó chịu trong lòng. Phục vụ bưng ra ly cafe latte đặt xuống bàn:

Lan chi ngước nhìn cô phục vụ và Cảm ơn!

Đối diện là Bách Lâm, anh nhìn cô và hỏi:

Em đang lo lắng chuyện gì à? Vẻ mât em khó coi quá đó.

Lắc đầu Lan Chi nhẹ nhàng nói:

Không có, chuyện em nhờ anh giúp đến đâu rồi.

Bách Lâm cười:

Biết ngay là em sẽ hỏi anh, đây là thông tin mới của em.

Tập hồ sơ trên bàn được Bách Lâm đẩy qua cho Lan Chi, Lan Chi cười cầm lên đọc:

Cảm ơn Anh. Bây giờ em sẽ tiến hành tìm việc. Hiện tại em ko sử dụng tài khoản ngân hàng cũ, các tài khoản xã hội và một số thứ khác, bây giờ em cần...

Đây nè!

Bách Lâm chìa thẻ ngân hàng và các thông tin cho Lan Chi.

Ôi em cảm ơn anh.

Anh biết em sẽ cần nó. Nên đã làm cho em. Mọi thứ anh sẽ giúp em, nên em đừng buồn và lo lắng nữa.

Lan Chi cười và uống ly cafe với một nụ cười bình yên. Bách Lâm nhìn cô mà trái tim anh ngứa ngáy khó chịu, trong suy nghĩ:

Không được, mình không thể như thế này được. Cô ấy chỉ là người để mình có thể lợi dụng sau này, tuyệt đối không thể động tâm tư không phải với cô ấy.

Quay lại tập đoàn Ngô Thụy.

Đây là một tòa nhà riêng của gia đình họ Ngô khá là đồ sộ và hiện đại lúc bấy giờ tại Phòng Chủ Tịch là một căn phòng rộng lớn, vị trí cửa sổ có thể ngồi nhìn ra khắp thành phố Cần Thơ.

Ông Quang Đại đang ngồi suy nghĩ trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc của chủ tịch thì có điện thoại:

Alô, tôi nghe đây.

Bên kia đầu dây là một ông trùm Thiên Bá, đây là một trong những đàn anh trong giới xã hội ngầm, người hợp tác các phi vụ không thể công khai cho gia đình họ Ngô, ông ta gọi điện cho ông với giọng điệu rất khẩn thiết:

Chào ông, chuyện ông nhờ chúng tôi thì cứ yên tâm, tuy rằng hiện tại chưa có tin tức gì của cô tiểu thư nhà ông, nhưng tôi nghĩ cô ấy đang ở xung quanh thành phố này thôi, tôi sẽ giúp ông. Có tin gì tôi sẽ thông báo cho ông. Nhưng ông biết rồi đó Sài Gòn không phải nhỏ, thành phố này ngoài tôi ra còn những thế lực khác nên tôi cần chút thời gian, có tin tức về cô ấy tôi sẽ báo ông ngay.

Ông Quang Đại ngồi nhịp chân và nói:

Được tôi tin vào cậu, nhưng nghe cho kỹ đây, cháu gái tôi mà bị mất một sợi tóc nào thì anh chuẩn bị hậu quả nhé. Tôi không nói đùa đâu.

Cúp máy ông Trùm nheo mày và nói với một giọng điệu cay cay:

Cái lão già này, để rồi xem ông hổ báo với tôi được bao lâu. Nếu không vì mấy phi vụ dưới miền tây và nhiệm vụ bên kia thì ông đừng hòng giở giọng ông chủ với Thiên Bá này.

Còn ông Quang Đại thì đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất quyền lực và khỏe mạnh, ông ngồi chống cằm suy nghĩ:

Cái con bé này, con là niềm hy vọng của ông, con nghĩ con có thể sống được mà không cần đến ông à? Cháu của ông ngây thơ quá rồi đấy!

Tại một phòng làm việc khác bà Nội Lan Chi đang ngồi cùng với cô trợ lý Mỹ Cơ, bà Diễm Ngọc lúc nào cũng quý phái và sang trọng, bà ngồi ở sofa và nhấp một chút trà olong rồi hỏi Mỹ Cơ:

Tình hình công ty dạo này thế nào?

Mỹ Cơ lễ phép:

Dạ thưa bà mọi việc vẫn ổn chỉ có điều phòng tài chính gặp chút rắc rối.

Rắc rối gì?

Mỹ Cơ đưa giấy tờ số liệu của công ty bà xem xong, suy nghĩ:

Cái đám vô dụng này biết khi nào nên người.

Mỹ Cơ ngồi xuống nhìn bà tâm sự:

Cháu thấy bà có vẻ mệt mỏi, Lan Chi em ấy vẫn chưa có tin gì hả bà?

Uống trà và xem sổ sách và nói nhẹ nhàng:

Vẫn chưa có tin gì, cả nhà đang sai người đi tìm nó, bà đang suy nghĩ lão già Trịnh Gia chắc cũng đang khó chịu lắm đây. Kế hoạch của ông ta hiện tại không thành rồi.

Mỹ Cơ, người cũng như tên xinh đẹp tài giỏi nhưng tại sao cô xuất hiện làm việc cho tập đoàn Ngô Thụy lại là một ẩn số, với các cổ đông thì Mỹ Cơ không là gì cả, nhưng vẫn luôn được bà Diễm Ngọc trọng dụng, cô thể hiện mình là người luôn thấu hiểu mọi việc:

Dạ vâng! Bà thấy bên ông Trịnh Gia thế nào? Cháu thấy tâm tư của lão ấy chắc cũng không vừa.

Bà Diễm Ngọc tỏ vẻ bình thản:

Hắn ta ấy à? Một tên cáo già chính hiệu, tâm cơ của ông ta cháu không thể nhìn thấu và biết được đâu. Ông ta muốn kết thân với gia đình họ Ngô bởi vì ở đây có thứ mà ổng rất cần.

Mỹ Cơ ngồi xuống đối diện gật đầu suy nghĩ:

À thì ra là vậy, có lẽ cháu hiểu ông ta cần điều gì rồi, ông ta đang cần khu quy hoạch ở…(Tỏ vẻ ngập ngừng)

Bà Diễm Ngọc ra hiệu một ngón tay:

Uhm, nhưng giờ thì chuyện đó còn lâu lắm mới được. Mỹ Cơ ta cảm ơn cháu nhiều lắm, bao năm qua đã bên ta giúp ta rất nhiều việc! Chỉ giao việc cho cháu làm mới khiến cho ta yên tâm được.

Mỹ Cơ gật đầu:

Cháu hiểu ý bà rồi ạ. Bà yên tâm cháu đây mang ơn bà nhiều, nếu mấy năm trước bà không giúp cháu thì e là không có cháu ngày hôm nay, cháu sẽ luôn biết ơn, giúp đỡ và ủng hộ bà.