Chương 20: Sẽ không tiếc bất cứ gì để yêu thêm lần nữa 3

Một giờ sau…

Tại balcon phòng Nguyên Bảo, Anh đang trầm tư suy nghĩ với ly rượu Vodka màu trắng. Ngọc Diệp bước vào lên tiếng:

Xin lỗi anh, em thấy cửa phòng hé mở nên không gõ cửa, anh vẫn như trước đây, hay trầm tư nhỉ.

Ừ, thói quen thôi, em về đây lâu rồi mà không đến tìm anh?

Em chỉ mới về hai tháng thôi.

Em uống chút rượu không? Mỉm cười nhẹ nhàng.

Ngọc Diệp lắc đầu:

Không em không uống rượu được, lát em lái xe, anh lại có thói quen uống rượu từ khi nào?

Lâu rồi, anh không nhớ nữa.

Anh đó dạo này thế nào? Anh đã có bạn gái chưa?

Nguyên Bảo cười:

Em đoán xem.

Ngọc Diệp lắc đầu.

Em không biết.

Nguyên Bảo hỏi lại:

Thế còn em? Em có từ bỏ Nguyên Phong không?

Anh biết câu trả lời rồi còn hỏi em làm gì?

Nguyên Bảo cười và đưa ly rượu lên miệng uống cạn:

Em không từ bỏ thì anh cũng vậy. Chúng ta điều là những con người cố chấp. Em, Anh hay Nguyên Phong điều như vậy. Nhưng có một điều là Anh yêu em còn Nguyên Phong thì không. Em phải là người hiểu được điều đó hơn anh.

Ngọc Diệp nhìn xung quanh và ngồi xuống ghế cạnh chiếc giường, rồi nói với giọng tha thiết:

Em sẽ không từ bỏ, lần này em về đây là em có ý định sẽ chinh phục anh ấy thêm lần nữa. Em đã chờ anh ấy suốt bảy năm qua. Bảy năm qua chưa một ngày em quên được anh ấy. Anh có hiểu được em không?

Nguyên Bảo rót một ly rượu nốc cạn rồi để mạnh ly xuống bàn:

Tội gì em phải làm vậy chứ? Em không thấy như vậy quá nhẫn tâm với anh và tàn nhẫn với chính mình sao?

Ngọc Diệp đứng lên nhìn Nguyên Bảo:

Chúng ta điều là những người cố chấp. Cho nên anh đừng mất thời gian khuyên em. Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, em có quà tặng anh nè. Mong rằng anh sẽ thích. Chìa món quà ra:

Oh my god, đây là catalogue các kiến trúc cổ mà anh tìm. Cảm ơn em, em vẫn là người hiểu anh nhất.

Chúng ta là bạn bè mà. Nhưng mà em thấy anh nên ra ngoài thêm đi tìm hiểu thêm nhiều người biết đâu anh sẽ gặp được người ưng ý, đừng ở phòng tranh mãi như vậy không tốt cho tâm tình đâu.

Nguyên Bảo cười đùa:

Anh biết mà, em yên tâm đi chỉ là anh thích một mình. Nên không muốn ra ngoài nhiều. Anh tự lo liệu được.

Ngọc Diệp ngó sang bức tranh được phủ vải màu tím, quay qua hỏi:

Sao bức tranh đó anh che lại vậy. Em xem có được không?

Nguyên Bảo gật đầu, anh chạy đến mở ra thì đó là bức tranh của Kelly đang cúi xuống đọc sách bên ly cafe, lúc ở bên Anh. Và bức tranh là của bảy năm trước khi đó Nguyên Bảo dùng bức tranh này tỏ tình với cô nhưng lại bị cô từ chối. Sững sờ trước tình cảnh này, Ngọc Diệp ngại ngùng và xin lỗi Nguyên Bảo:

Xin lỗi anh, em không ngờ là anh vẫn còn giữ bức tranh này.

Nguyên Bảo trong lòng vẫn còn yêu Ngọc Diệp, tình yêu đó không thua bất cứ ai, anh yêu cô nhưng cô lại không yêu anh, nếu như người cô yêu là một người khác có lẽ trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn nhưng mà người cô ấy yêu lại là em trai của anh, anh cũng cố chấp, luôn cố giữ tình yêu không có lối thoát như tình yêu này trong lòng có muôn vàn mâu thuẫn, bất chợt anh buông ra lời tỏ tình tha thiết:

Thật ra thì bao lâu nay anh cũng chưa thể quên em, cũng như em… anh vẫn cố chấp với tình cảm của chính mình, anh cũng chưa bao giờ buông bỏ em. Em nghĩ lại xem có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?

Nguyên Bảo vừa nói vừa cười vừa uống rượu, chất rượu cay đắng đang chảy vào cuống họng cũng như chuyện mà anh sắp nghe cũng sẽ cay đắng như vậy.

Ngọc Diệp đứng lên, nhắm mắt rồi mở mắt ra thơ dài:

Xin lỗi anh, em không thể. Nguyên Bảo, anh đừng làm em phải khó xử. Người khác không hiểu em không trách, nhưng anh phải là người hiểu em nhất, em nhất định sẽ không thay đổi ý định của mình đâu.

Quay ra phía ngoài, bên ngoài trời tối đen, màn đêm u tối như cõi lòng của anh, anh thở dài:

Em vẫn như thế, Nguyên Phong nó không yêu em đâu, nó chỉ mang lại cho em sự đau khổ mà thôi.

Thái độ dứt khoát của Ngọc Diệp:

Đó là chuyện của em.

Em cố chấp thì đến cuối cùng người đau khổ chỉ có mình em.

Đó là em chọn anh cứ mặc em. Thôi vậy! Cũng khuya rồi. Chắc em phải về trước, cảm ơn anh và gia đình.

Ngọc Diệp chạy xuống nhà, nhanh chóng chào cả nhà rồi chạy về:

Cháu chào cả nhà, cũng khuya rồi cháu xin phép về.

Hai ông bà Nguyên Lộc cười:

Uhm cảm ơn cháu, cho Bác gửi lời thăm ba cháu nhé.

Dạ, cháu sẽ nhớ chuyển lời ạ.

Mẹ Nguyên Phong giục:

Con tiễn con bé đi chứ, sao còn ngồi đó.

Nguyên Phong đứng dậy đi theo Ngọc Diệp:

Để anh tiễn em.

Nguyên Bảo chạy theo xuống sảnh :

Kelly, Kelly...Anh.

Nhưng không theo kịp, hai ông bà nhìn có vẻ ngạc nhiên về thái độ con trai mình.

Tiễn Kelly lên xe Nguyên Phong quay lại thì gặp Nguyên Bảo, hai anh em đã nhiều năm ít khi nói chuyện với nhau.

Nguyên Bảo nhìn xong quay đi Nguyên Phong cũng im lặng bước đi về phòng mình.