Chương 5: Ngón tay véo âʍ ѵậŧ H nhẹ)

Tắm rửa mấy phút, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, An Bình khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, lúc mở cửa Đường Bối Nhiên từ trong mắt không kiên nhẫn chuyển thành du͙© vọиɠ, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, đi vòng qua An Bình, đô đốc kéo cô về phía mình, ánh mắt trần trụi của hắn rơi vào ngực cô.

“Khó trách cô mặc nhiều quần áo như vậy, hóa ra là sân bay.” Trong mắt của hắn mang theo đùa cợt.

An Bình lúng túng không thôi, khó chịu đặt tay lên ngực, cô biết rõ dáng người của mình, từ nhỏ da dẻ đã luôn đẹp, mông càng ngày càng vểnh lên, trên ngực lại chỉ có hai cục u, tuổi dậy thì còn không có qua liền không có động tĩnh, khi còn học đại học, cô đã âm thầm uống sữa hầm đu đủ theo gợi ý của bạn cùng phòng trong một thời gian, nhưng kết quả thật đáng thất vọng.

"Tắt đèn có thể phân biệt ngực với lưng sao?" Đường Bối Nhiên giễu cợt.

An Bình lúng túng: "... Anh Đường, hay là để mẹ đi tìm mấy chị em khác..."

Đang nói giữa câu, Đường Bối Nhiên đột nhiên lấn người tới, ép cô vào tường, hơi lạnh của gạch men sứ khiến An Bình không kiềm chế được run rẩy, ánh mắt Đường Bối Nhiên hung ác, một tay đè lên vai cô, một tay dò xét phía dưới thân thể cổ cô: "Để cho tôi kiểm tra nào."

Khi hắn nói những lời này, giọng hắn rất trầm, âm rất nhẹ, giống như là tình nhân thì thầm với nhau, hơi thở của hắn phả vào mi mắt cô, có chút nóng, lại có mùi thơm dễ chịu, An Bình lập tức đỏ mặt không dám nhìn thẳng hắn.

Tay của Đường Bối Nhiên rất lạnh, ngón tay của hắn ta như có mắt, chính xác chạm đến vị trí của môi âʍ ɦộ, đầu ngón tay đâm một cái, ngón tay khác liền đẩy ra tiến vào âʍ ɦộ, hắn rất xấu xa, không cắm vào bên trong huyệt, mà dùng hai ngón tay bóp lấy âm đế, khiến cho An Bình toàn thân run lên, bụng dưới dâng lên một cảm giác kỳ dị...

"Lão đầu kia có phải cũng đυ.ng vào cô như vậy?"

An Bình cắn chặt môi, cô sợ mình sẽ phát ra tiếng âm thanh tục tĩu như hai người phụ nữ bên ngoài.

"Không nói chuyện?" Thanh âm của Đường Bối Nhiên lớn hơn hai phần, bàn tay nhéo âʍ ѵậŧ cũng dùng sức, hạ thân An Bình sinh ra sóng to gió lớn, cô chưa từng trải qua chuyện này, tâm tình cùng cảm xúc đều rất rõ ràng, hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Đường Bối Nhiên phát ra một tiếng "hừ" không rõ ràng, khi hắn buông âʍ ѵậŧ ra, đang định đưa tay vào lỗ huyệt dò xét thì điện thoại trên bồn rửa tay vang lên.

Hắn trông giống như không muốn trả lời, nhưng khi hắn liếc nhìn thông báo người gọi từ khóe mắt, chần chờ rồi nhận điện thoại sau hai giây, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mặt Đường Bối Nhiên biến sắc, hắn cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại nói: "Cô tự về trước đi."

Nghe những lời này, An Bình thở phào nhẹ nhõm, ông trời phù hộ cô, cô lại chạy thoát rồi, cô không dám ở lại nữa, mặc quần áo chạy đi.

An Bình thuê một căn phòng đơn rộng chưa đến 30 mét vuông, chỉ tốn 800 không có bếp và phòng tắm riêng, cô nghiến răng bỏ ra 1.300 để thuê một căn phòng có bếp và phòng tắm, không gian riêng tư khiến cho cô có cảm giác yên bình như ở nhà.

Ngủ cả đêm, An Bình bị tiếng chuông đánh thức lúc sáu giờ sáng, là cuộc gọi của mẹ cô, An Thái, nói cùng tỷ muội hẹn đi cảng thành, để cô mau chóng đến chiếu cố anh trai.

Anh trai của An Bình tên là An Khánh khi còn nhỏ anh bị sốt đến phát ngốc, năm nay anh đã ba mươi hai, nhưng trí thông minh vẫn dùng lại ở mức sáu bảy tuổi.

Chẳng qua hôm nay An Bình không phải đi làm, cô cúp điện thoại liền đứng dậy đi mua sữa trái cây, còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở ra, An Thái đen mặt mắng: "Con đĩ, mày chậm muốn chết, mỗi lần để mày chiếu cố anh trai đều cố ý lề mề."

Con đĩ cái là một từ xấu xa đối với An Bình, nhưng An Thái đã mắng cô như vậy kể từ khi cô có ký ức, theo thời gian, cô đã trở nên tê liệt, dần dần cho dù những lời đó có khó nghe đến đâu, biểu cảm của cô cũng sẽ không thay đổi.

An Thái trang điểm đậm, tay cầm túi xách vội vàng rời đi, An Bình tay xách đồ bước vào nhà, anh cả An Khánh nhìn thấy cô rất vui mừng, vội vàng chạy tới: "Muội muội, chơi ô tô với anh !"

Trên thực tế, An Khánh bình thường vẫn ổn, rất ngoan ngoãn và thích chơi với mọi người, nhưng cũng có đôi khi anh bắt đầu quậy phá đến lục thân cũng không nhận, anh ấy có sự nghịch ngợm của một đứa trẻ sáu, bảy tuổi và sức mạnh của một người đàn ông ba mươi hai tuổi, nắm đấm của anh ta không dễ chịu chút nào…. không ai có thể chịu đựng được.

Sau khi chơi An Khánh chơi một ngày, buổi tối lại đem anh ta dỗ ngủ mà An Thái vẫn chưa về, An Bình thấy thời gian đã hơn mười một giờ, lại nhìn An Khánh đã sớm ngáy như sấm, liền đem cửa phòng khép lại, khóa kỹ cửa rồi trở về nhà.

Chỉ là vừa vào nhà, điện thoại trong túi vang lên, An Thái gọi lại, An Bình bắt máy, đầu dây bên kia mắng: "Con khốn, muộn như vậy mày đưa anh mày đi đâu?"

An Bình sửng sốt, vội vàng nói: "Anh ngủ rồi, con vừa về."

"Ngủ cái rắm, trong phòng không có ai! Mau đem ca ca ngươi trở về, nếu không ta gϊếŧ ngươi!"

An Bình thật không ngờ An Khánh đang ngủ say như vậy lại tỉnh dậy, mở cửa chạy ra ngoài, cô sợ hãi chạy nhanh ra ngoài, mặc kệ gió lạnh bên ngoài.