Chương 6: Tim như bị móc ra

Khi An Bình chạy đến cổng khu dân cư, cô nhìn thấy An Thái đang hỏi nhân viên bảo vệ, An Thái thấy cô đến liền thẳng tay tát cô một cái: "Con đĩ hôi hám, mới chiếu cố anh trai không được bao lâu liền chạy, có phải là tìm nam nhân sảng khoái đi!"

Anh bảo vệ bên cạnh sửng sốt, đứng ra cứu giúp: "Sao bà chửi dữ vậy? Ai không không có việc riêng, 24/24 giờ canh chừng người ta cho bà sao? Con của bà xảy ra chuyện gì tại sao bà còn không biết?"

An Thái vốn là đang rất tức giận, bây giờ bị bảo an nói lại, liền muốn mắng chửi người, An Bình mặc kệ đau đớn trên mặt, kéo An Thái ra ngoài.

“Cút đi, hôm nay nếu không tìm được anh trai của mày cho tao, mày sẽ chết!” An Thải mắng một tiếng, gương mặt kia ở trong gió lạnh lộ ra cực kỳ dữ tợn.

An Bình lạnh đến phát run, nhưng An Thái lại một chút cũng nhìn không thấy, trong mắt bà tràn đầy tức giận và căm hận vì cô đã làm An Khánh mất tích, cô nghĩ, An Thái chắc chắn là muốn cô chết, nhưng An Bình thật sự muốn hỏi. Cô là con gái ruột của An Thái sao? Nhưng nghĩ đến chuyện năm đó, cô khẽ nhúc nhích bờ môi, cuối cùng không hỏi ra miệng, chỉ ôm chặt cổ áo đi vào ngõ nhỏ.

An Khánh trí lực có vấn đề, rất dễ nhận ra, anh ta rất ít khi ra ngoài, chứ đừng nói đến số lần anh ta rời khỏi cộng đồng, chắc chắn anh ta không thể đi xa trong thời tiết muộn như vậy.

Mười hai giờ trưa rất khó nhìn thấy người đi bộ trên đường, An Bình vừa đi vừa loạng choạng la hét, chỉ chốc lát sau cô đã nhận được điện thoại của An Thái, nói rằng bà đã tìm thấy An Khánh.

Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi chạy tới thì thấy An Khánh đang ngồi dưới đất ôm chân một người phụ nữ, anh ta không chỉ dụi mặt vào chân của người phụ nữ mà còn dùng một tay sờ vào mông cô ta, An Khánh chảy nước bọt cười ngây ngô, nói những lời không ai hiểu nổi, người phụ nữ tái mét mặt vì sợ hãi và không ngừng la hét.

“Anh!” An Bình kêu lên một tiếng, chạy tới định kéo anh ta lên, nhưng An Khánh quá khỏe, vung tay ném cô ra xa, lại kéo người phụ nữ xuống, cười hì hì lao lên người phụ nữ, đè người phụ nữ xuống.

“Mau đem anh trai mày kéo ra đi!” An Thái thấy thế, cả kinh, không dám tiến lên, không ngừng thúc giục An Bình.

An Bình khắp người đau đớn, loạng choạng muốn đứng dậy, lại nhìn thấy một người đàn ông từ bên kia đường chạy tới, túm lấy cánh tay An Khánh, đá anh ta ra khỏi người phụ nữ, "Ngu xuẩn, dám sàm sỡ bạn gái tôi trên đường, lại đây đi. Đi theo tôi đến đồn cảnh sát!"

An Khánh vừa rồi còn làm loạn, bây giờ bị đá, anh ta như tỉnh lại, sợ hãi co người lại thành một quả bóng, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ, vì lạnh mà khóc thút thít.

“Không, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!” An Thái vội vàng tiến lên ngăn cản nam nhân.

Người phụ nữ vừa rồi còn sợ hãi choáng váng, bây giờ người đàn ông của cô ấy đến, lá gan cũng lớn hơn, lớn tiếng phản bác: “Hiểu lầm gì chứ, tôi đang đợi bạn trai đến đón, tự nhiên bị tên ngốc này nhào lên ôm lấy tôi, tôi nói cho các người biết, nơi này có giám sát, vừa rồi anh ta muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi đều bị quay lại, cho nên hiện tại anh ta nhất định phải ngồi tù!"

An Bình vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh trai tôi có chút vấn đề về thần kinh. Anh ấy đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trí tuệ chỉ mới sáu bảy tuổi. Mỹ nữ, cô đại nhân có đại lượng bỏ qua anh tôi đi, hành vi của anh tôi không nhận tư tưởng khống chế."

Nữ nhân đến cùng mềm lòng, nghe được lời nói này có chút chần chờ, nhưng nam nhân bên cạnh cô ta lại không buông tha, "Đùa nghịch lưu manh một câu trí lực có vấn đề coi như xong sao? May mà tôi tới, nếu là tôi không đến đâu? Các người nói hắn là kẻ ngu, đồ đần còn nghĩ thao nữ nhân đâu?"

An Thái bình thường rất hung dữ, nhưng lúc này sợ hãi, nghe nói đối phương không có ý định buông tay, bà nóng lòng đến mức nhéo mạnh một cái vào người An Bình, bảo cô tìm cách.

Nhưng An Bình còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã nói tiếp: "Chúng tôi không báo cảnh sát cũng không sao, nhưng cô phải bồi thường năm ngàn tệ tiền tổn thất tinh thần!"

An Bình hít một hơi.

Năm ngàn khối? Cô đã không kiếm được tiền kể từ khi cô không bán được đêm đầu tiên!

Thấy An Bình do dự, An Thái luồn tay vào trong quần áo của cô, siết chặt phần da thịt mềm mại trên eo cô, "Đây, chúng tôi đưa tiền cho cô, xin đừng báo cảnh sát!" An Thái lại đẩy An Bình ra.

An Bình quả thực khó xử.

Năm nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ đối với những người đứng ở tầng chót, huống chi cô vừa mới tốt nghiệp, sắp phải trả tiền thuê nhà, còn phải sống...

"Ca ca, ca ca tôi tâm thần thật sự có vấn đề, hơn nữa nhà chúng ta cũng không giàu có, tôi biết sai rồi, cùng ngươi cùng bạn gái thật sự xin lỗi, có thể bớt cho tôi một chút được không?"

Nữ nhân tựa hồ cảm thấy bạn trai mình mới mở miệng liền muốn năm ngàn có chút quá phận, lôi kéo cánh tay nam nhân, nhỏ giọng nói: "Nếu thì thôi đi, em cũng không có việc gì mà."

"Không được!" Người đàn ông quyết tâm moi tiền, kéo An Khánh đang khóc lóc đi, “Không có tiền thì theo tôi đến đồn cảnh sát!”

Thấy vậy, An Thái trong lòng vội vàng, bắt đầu mắng: "Mau trả tiền đi, ca ca của mày chả nhẽ không đáng giá năm ngàn tệ sao? Lão nương thật sự là nuôi không mày, cái này tiểu chó đẻ, vô dụng!"

An Bình biết mình trốn không thoát hôm nay nên đau lòng gật đầu, mặc dù An Khánh có vấn đề về thần kinh nhưng điều đó không ngăn cản việc An Thái bị ảnh hưởng từ nhỏ đến lớn bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ.

An Bình bắt đầu đi làm thêm vào cuối tuần sau khi lên cấp 3. Sau khi lên đại học, cô trở nên có năng lực hơn, tiền làm thêm không chỉ có thể đảm bảo cuộc sống của cô mà còn tiết kiệm được một ít tiền. Với số tiền nhặt được ở biệt thự đêm qua, thẻ chỉ có đúng năm nghìn.

Sau khi sự việc được giải quyết và mọi người rời đi, An Thái mắng mười tám đời tổ tiên nam nữ, đồng thời không quên chỉ trích An Bình: "Cô bày cái mặt cho ai xem? Họa từ mình tạo ra chả lẽ không nên tự mình kết thúc."

Bà lạnh lùng trừng An Bình một chút, mang theo An Khánh đang chảy nước miếng rời di.

So với thái độ vô cùng bất công của An Thái, thẻ bên trên thiếu đi năm ngàn khối càng làm cho An Bình khó chịu hơn, lòng của trái tim cô như bị ai đó moi móc, đau vô cùng.

Cô thực sự rất cần tiền.