Chương 96: Nam chính khai chiến trận chung kết!

“Tiểu Tu, sao ngươi lại hóa trang rồi?”

Nhìn Đường Tam lôi kéo Thẩm Tu vào, mọi người trong Sử Lai Khắc sôi nổi xoay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Tu phía sau Đường Tam hóa trang, Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.

“Ta thích.” Thẩm Tu nghĩ đến những dấu trên người không thể giấu được kia, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Đường Tam bất biến, giống như cái nay trong áo choàng kia không có vươn ra nhéo eo hắn: “Lão sư, người đã đến đủ.”

“Chuyển chủ đề thế này ta cho 0 điểm!” Tiểu Vũ bất mãn lầm bầm cũng rất nhanh yên tĩnh lại.

Đại Sư đơn giản phân tích vài câu sau đó cũng để Đường Tam nói chuyện.

Thẩm Tu đi ra cửa, gọi Áp Tư Tạp: “Áo Tư Tạp, ta có việc, ngươi ra đây chút đi.”

Áo Tư Tạp ngấn người, theo Thẩm Tu vào phòng: “Tiểu Tu, sao vậy?”

“Là như vầy.” Thẩm Tư do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn đem áo choàng cởi cuống, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của Áo Tư Tạp khi nhìn thấy mất vệt đỏ trên người mình: “Người mai thi đấu nhất định một trong hai ta không thể lên sân, tuy rằng rất ngại, nhưng mà… Ta cần phải lên…”

Áo Tư Tạp nghe y bắt đầu nói chính sự cũng nghiêm túc lại: “Tiểu Tu, ta có thể hỏi vì sao không?”

Thẩm Tu dứt khoát duỗi ta, Trùng Địch trắng tinh xuất hiện trong tay, đồng thời trên người xuất hiện năm cái Hồn Hoàn: “Bởi vì, ta đã đến cấp năm mươi.”

Vàng vàng tím tím đen năm cái Hồn Hoàn đảo trong mắt Áo Tư Tạp, hắn cười khổ lắc đầu: “Aiz, tiểu Tu à thiên phú của ngươi cũng quá yêu nghiệt rồi. Lúc trước còn kém ta nhiều cấp như vậy, hiện tại vậy mà đã đến cấp năm mươi! Có điều nếu ngươi đã cấp năm mươi ta cũng không có ý kiến, ngươi chính là Hồn Vương duy nhất trong Sử Lai Khắc Bát Quái!” Hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Tu: “Tiểu Tu, các ngươi phải thắng.”

Thẩm Tu cong môi cười: “Nhất định.”

Võ Hồn điện. Đại điện nghị sự.

Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ thượng, Cúc Đấu La và Quỷ Đấu La phân biệt ngồi hai bên nàng. Phía trước họ đứng bảy đội viên đại biểu Võ Hồn điện dự thi.

Đứng ở phía trước chính là thế hệ ba người hoàng kim của Võ Hồn điện. Chính giữa là một nam tử, cao tầm hơn một mét chín, tóc ngắn chỉnh tề như cương châm dựng đứng, sắc mặt rất bình tĩnh, sự tính nhiệm kia như hoàn toàn toát ra trong thân thể hắn. Tà Nguyệt, Cường Công hệ Chiến Hồn Vương cấp năm mươi hai, Võ Hồn Nguyện Nhận.

Ở hai bên phân biệt một nam một nữ. Người nam có một mái tóc đỏ dài rối tung sau lưng, ngay cả tròng mắt cũng màu đỏ sậm. Tưởng mạo cũng bình thường nhưng lại giống người thanh niên phía trước, trên người tản ra một loại khí chất vô hình. Diễm, Hoả thuộc tính Chiến Hồn Vương hệ Cường Công cấp năm mươi hai, Võ Hồn Ngọn Lửa Lĩnh Chủ.

Người nữ duy nhất trong ba người có mái tóc đen dài, trướng mạo cùng nam tử phía trước có phần giống nhau. Nữ hài tử này nhìn qua cũng không thấy xin đẹp gì, nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể từ trên người nàng cảm nhận được một nguồn mị lực. Hồ Liệt Na, Chiến Hồn Vương hệ Khống Chế cấp năm mươi mốt. Võ Hồn Hồ Ly, Hồn Kỹ lấy Mị Hoặc làm chủ.

“Mới vừa rồi ta nói, các ngươi đều nghe hiểu được chứ?” Bỉ Bỉ Đông lạnh nhạt nói.

“Hiểu được. Giáo hoàng miện hạ.” Cho dù là một đời hoàng kim của Võ Hồn điện, nhưng Tà Nguyệt ba người vẫn là cực kì cung kính đáp ứng.

Bỉ Bỉ Đông lãnh đạm nói: “Hôm nay Đường Tam thi triển qua khí hồn chân thân. Ngày mai tất nhiên khó có khả năng lần nữa thi triển. Hắn chính là song sinh Võ Hồn, nếu như mạnh mẽ lần nữa sử dụng, cho dù không chết cũng sẽ không thể trở thành uy hϊếp chúng ta. Bởi vậy, các ngươi cũng không nhất định ở phương diện này lo lắng. Các ngươi chỉ cần chú ý bọn họ dùng thất vị nhất thể dung hợp kĩ, dựa theo lời ta mới vừa rồi theo lời ta đem chiến thuật phá hư, bằng vào thực lực chân chính đối chiến, bọn họ căn bản không có khả năng là đối thủ các ngươi “

” Dạ.”

Thanh âm quỷ mị có chút trầm thấp của Quỷ Đấu La từ bên người Giáo hoàng vang lên: “Các ngươi hẳn là biết trận đấu này ý nghĩa gì. Không chỉ là cơ hội tạo thanh danh cho các ngươi, đồng thời cũng tượng trưng cho việc sở hữu ba khối hồn cốt. Võ Hồn điện làm ban tổ chức, nếu như các ngươi thật sự thua, ba khối hồn cốt này là khó có khả năng thu hồi. Có người của Thất Bảo Lưu Ly tông cùng nhiều cao cấp Hồn Sư học viện nhìn như vậy, đây là phần thưởng cho các ngươi, đồng thời cũng là áp lực. Nếu như thua, ta sẽ đem các ngươi vài người đều đến Mê Tung Đại hạp cốc đi lịch lãm ba năm.”

Nghe thấy mấy chữ Mê Tung Đại Hạp cốc, Tà Nguyệt bảy người cơ hồ đồng thời giật mình tâm linh một cái rùng mình, ánh mắt nhất thời biến hoá càng thêm kiên định.

“Tốt lắm, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.” Bỉ Bỉ Đông vung tay lên. Bảy người Tà Nguyệt vội vã từ bên hông của nghị sự đại điện đi ra.

“Bệ hạ.” Cúc Đấu La Nguyệt Quan nhìn theo bọn họ rời đi, cúi đầu ở bên tai Bỉ Bỉ Đông nói nhỏ.

“Hửm?” Sắc mặt Bỉ Bỉ Đông khẽ nhúc nhích: “Ngươi nói thật?”

“Tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác.” Gương mặt non mịn như trẻ con của Nguyệt Quang cười: “Còn muốn chúc mừng bệ hạ đạt được hai hồn thú mười vạn năm.”

“Còn chưa có đắc thủ chưa xác định được, hiện tại nói vậy vẫn còn sớm.” Lời nói như vậy, trong giọng nói Bỉ Bỉ Đông lại lộ ra vài phần vui sướиɠ: “Được, các ngươi cũng đi trước đi.”

“Vâng, bệ hạ.” Hai người cung kính hành lễ sau đó nhanh chóng rời khỏi đại điện nghị sự.

Bỉ Bỉ Đông ngồi bên bàn lẳng lạng tự hỏi, một lúc lâu sau đứng lên, cầm lấy quyền trượng trên bàn đi vào nội thất, ở một góc không chớp mắt dừng lại bước chân, ngón tay điểm quyền trượng cơ quan, quyền trượng đính một viên đá quý lớn nhất rớt xuống bị Bỉ Bỉ Đông tiếp tục ấn một pho tượng phí sau lưng có vết lỏm nhìn không ra. Không chút tiếng động, vách tường trước mặt nàng nứt ra một mật đạo đủ một người đi, cầu thang thật dài vẫn luôn ẩn trong sắc tối. Nàng nhấc chân đi vào, váy áo lóe sáng rất nhanh bị ám sắc nuốt hết, cửa ầm ầm kép lại.

Sáng ngày hôm sau, Sử Lai Khắc Bát Quái tinh thần tỉnh táo xuất hiện ở tại cửa từ rất sớm.

Đại sư ánh mắt đảo qua trên người tám người, “Trận đấu theo kế hoạch tiến hành. Làm hết sức, bất cứ việc gì xảy ra, lấy an toàn của bản thân làm trọng.”

“Dạ.”

” Tốt lắm, xuất phát đi.” Đại sư hướng mọi người vung tay lên.

Ánh mặt trời mang đến Giáo Hoàng điện màu vàng chói lọi, mỗi người ánh mắt đều trở nên ngưng trọng đứng lên, mắt thấy Sử Lai Khắc Bát Quái từng bước đạp trên thềm đá, không khí phảng phất bắt đầu trở nên ngưng trọng hơn.

Võ Hồn điện học viện chiến đội yên lặng đứng ở nơi đó, một cỗ sát khí mãnh liệt mà lạnh như băng tựa như lưỡi dao sắc bén bức thẳng Sử Lai Khắc Thất Quái. Dưới áp lực khổng lồ này đè xuống, tiếng bước chân leo núi Sử Lai Khắc Thất Quái rõ ràng trở nên trì hoãn vài phần. Trận đấu mặc dù còn chưa bắt đầu, nhưng song phương giao phong cũng đã bắt đầu rồi.

“Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái chung kết quyết đấu sắp bắt đầu, song phương đội viên chuẩn bị, một phút sau, trận đấu bắt đầu.”

Đại sư dẫn đầu giơ lên tay phải chính mình, Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi người cũng đồng dạng giơ tay lên, tám cánh tay hướng lên cùng một chỗ, đồng thời phát ra một tiếng hét lớn rung trời: “Tất thắng.”

“Quán — — quân.” Càng thêm mãnh liệt tiếng rống giận dữ từ Võ Hồn điện học viện chiến đội bên này vang lên.

Không khí dày đặc mùi thuốc súng.

Mười lăm phút lại dài không tưởng. Rất nhan, đội viên hai đội được trọng tài nhắc vào quảng trường. Sử Lai Khắc chuẩn bị ra khỏi khu nghỉ ngơi, Thẩm Tu đi bến bên Áo Tư Tạp, sắc mặt nghiêm tác: “Áo Tư Tạp, ta sẽ không phụ kì vọng của ngươi.”

Áo Tư Tạp cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt đào hoa giống nhau mang theo vài phần ôn nhu kiêu ngạo: “Ừ.”

Thẩm Tu cũng nở nụ cười, dùng sức ôm Áo Tư Tạp, xoay người đuổi kịp đột ngũ.

Trên người y, không chỉ có nhiệm vụ của mình, trên lưng còn mang theo kỳ vọng của Áo Tư Tạp.

Nhuệ khí bị che giấu tất cả vạch trần ngụy trang, Thẩm Tu lúc này tựa như một bảo kiếm phủ bụi nhiều năm rốt cuộc rút ra khỏi vỏ. Bất động khi khiêm tốn, vừa động đó là Lôi Đình vạn quận.

“Trận đấu chuẩn bị, song phương có thể phóng thích võ hồn.”

Làm trọng tài là Hồng Y giáo chủ, khi song phương đứng đối mặt nhau, lập tức tuyên bố.

Đứng ở trước Võ Hồn Điện chiến đội là ba người Tà Nguyệt, trên thân từng người đều lóe ra hai vàng, hai tím, một đen năm cái hồn hoàn tốt nhất phối hợp. Ở phía sau bọn họ, bốn người khác cũng đều là hai vàng hai tím bốn cái hồn hoàn tốt nhất trang bị. Ánh mắt mỗi người đều trở nên cực kì kiên nghị. Trong đó đứng ở mặt sau cùng là một gã nam đệ tử rất nhanh lui về phía sau từng bước, trong tay một thanh quyền trượng màu vàng. Không hề nghi ngờ, hắn sở hữu chính là phụ trợ hình khí Võ Hồn.

Sử Lai Khắc bên này bày ra một cái trận hình hai – ba – hai, mỗi người trên người đều có bốn cái Hồn Hoàn, nhưng nhìn thật ra kém sự hoa lệ của Võ Hồn điện chiến đột bên kia.

Áo Tư Tạo đứng kế bên Đại Sư, nhìn trên người Thẩm Tu có bốn cái Hồn Hoàn mà nhướng mày. Che giấu Hồn Hoàn sao. Đến lúc đó hi vọng Võ Hồn điện không bị dọa sợ quá. Nghĩ như vậy, hắn cười một cái thật lớn: “Đại Sư, tiểu Tu nói rất đúng, bởi vì chúng ta là Sử Lai Khắc Bát Quái, cho nên chúng ta nhất định sẽ thắng.

Tay Đại Sư nắm chặt hơi thả lỏng, ông bình tĩnh nhìn chằm chằm hai chiến đội trên đài, thở dài một cái thật thấp: “Ta tin các ngươi.”

Trận chung kết, rốt cuộc bắt đầu!