Chương 97: Nam chính nghênh chiến Võ Hồn điện chiến đội!

Người đầu tiên trong Võ Hồn điện chiến đội xông lên không phải đội trưởng Tà Nguyệt mà là muội muội hắn, Hồn Liệt Na. Nhẹ nhàng tiến bước, Hồ Liệt Na tựa hồ chỉ là thân hình vừa chuyển, cũng đã đi tới trước nhất phương. Một tia thản nhiên tươi cười từ trên mặt nàng hiện ra, theo Võ Hồn phóng thích, nàng như trở nên xinh đẹp, hơn nữa sau lưng xuất ra một cái đuôi to lông xù mượt.

Quang mang màu đỏ nhạt từ trên người nàng hiện lên, ánh mắt lóe nhẹ, nhìn về phía Đường Tam. Mị lực đặc biệt làm người khác không thể tự kềm chế ý nghĩ muốn ngắm nàng.

Nhưng khiến cho Hồ Liệt Na có chút giật mình chính là, đối mặt với mị hoặc do nàng phóng thích, Sử Lai Khắc cũng không động. Ngoại trừ Đường Tam, Thẩm Tu cùng Tiểu Vũ, năm người kia đều nhanh chóng nhắm hai mắt lại, cũng lấy tay bịt kín lỗ tai, hoàn toàn ngăn cách thị giác cùng thính giác.

Thẩm Tu thần sắc đạm mạc tay cầm Trùng Địch, Đường Tam khí độ đạm nhiên mỉm cười. Tiểu Vũ động, nàng tiến lên trước một bước, hướng về Hồ Liệt Na cười đẹp, trên người đệ nhị Hồn Hoàn kim quang lóe, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ. Nhu Cốt Mị Thỏ đệ nhị Hồn Kĩ, Mị Hoặc.

Tiểu Vũ cùng Hồ Liệt Na cơ hồ đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, Hồ Liệt Na thân thể chỉ rung một cái, nhưng Tiểu Vũ lại lui xuống ba bước, sắc mặt một mảnh tái nhợt, hiển nhiên có hại. Nhưng trên người nàng lại sáng lên ánh sáng tím nhạt gần như không nhìn thấy. Chính nhờ ánh sáng rất mỏng này giúp sắc mắt Tiểu Vũ khôi phục lại chút hồng hào.

Sắc mặt Hồ Liệt Na biết đổi, kế hoạch của nàng bị đánh vỡ, lại lần nữa xông lên.

Đường Tam nhanh tiến lên, thẳng đến bên bảy người đối phương, đồng thời, sáu căn Lam Ngân Thảo từ tay phải hắn bắn nhanh ra, phân biệt quấn quanh ở tại bên hông sáu người phe mình. Lam Ngân Thảo khống chế đã triển khai.

Hồ Liệt Na lạnh lùng nhìn Đường Tam tiến lên, trên người năm cái hồn hoàn cực có quy luật đích lóe ra một chút, đầu tiên là màu đen đệ ngũ hồn hoàn, sau đó là đệ tứ, đệ tam, đệ nhị, thẳng đến cuối cùng cái màu vàng đệ nhất hồn hoàn. Mỗi một cái hồn hoàn lúc ba động, trên người nàng hồng quang sẽ trở nên cường thịnh hơn. Phía sau nàng là Tà Nguyệt ở lúc này cũng đã động.

Nguyệt Nhận của Tà Nguyệt cũng không phải một thanh, mà là hai thanh, hai thanh toàn thân màu đỏ, tựa như vầng trăng khuyết, hai tay của hắn phân biệt nắm tại chính giữa hai thanh Nguyệt Nhận. Lúc này theo động tác thân thể, hai tay của hắn giang ra, toàn thân từ phía sau hướng tới chính muội muội của mình đánh tới.

Lúc này trong nháy mắt, hai đạo kim quang đồng thời từ quyền trượng trong tay gã phụ trợ hệ hồn sư Võ Hồn điện học viện chiến đội bắn ra, kim quang lóng lánh, bay nhanh dung nhập trong cơ thể Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na.

Quang mang màu đỏ chợt hiện ra, ngay trong sát na Tà Nguyệt đánh tới Hồ Liệt Na, tầng hồng quang nọ đưa thân thể hai người bọn họ bao vây ở vào cùng một chỗ.

Cùng lúc đó, tầng hồng quang cũng trong nháy mắt mở rộng ra, tựa như một cái quang cầu khuếch tán, bao quát đến gần nửa diện tích sân đấu.

Hồng quang lóe ra, vốn là hai người giờ biến thành một, một cái tóc dài phiêu phiêu, cả người nhìn qua không nam không nữ.

Tóc dài đã biến thành màu đỏ, thân ảnh này là từ Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na tạo thành lặng yên vũ động. Hai thanh Nguyệt Nhận phóng lớn chừng gấp đôi, hai cánh tay mở ra mang theo quang mang rực rỡ xung quanh cánh tay. Cùng với hồng quang kia mênh mông dày đặc hơn, thân ảnh này sau khi hợp thể trong nháy mắt đã biến mất ở bên trong hồng vụ nồng đậm. Mà Sử Lai Khắc cũng hoàn toàn bị phiến sương mù dày đặc này bao phủ.

Võ hồn dung hợp kỹ của Tà Nguyệt và Hồn Liệt Na, Yêu Mị. Đặc điểm lớn nhất của Võ hồn dung hợp kĩ này chính là khống chế, ở trong phạm vi khống chế của kỹ năng Yêu Mị, giác quan của mọi người đều hạ thấp 50%, hồn lực bị áp chế 50%. Mọi hành động trì trệ 50%.

Bảy người tập hợp cùng nhau, người ở trong sương đỏ không thể nhìn vật, họ lại không chút nào hoảng sợ. Thẩm Tu vân vê một sợi tóc đen như mực hoàn toàn đối lập với da thịt trắng nón, y nhấp môi cười kéo lên một độ cung trào phúng: “Ai cho các ngươi cái tự tin là có Võ Hồn dung hợp kỹ sẽ thắng vậy?” Đôi mắt anh đào trong trẻo lại sâu thẳm, khóe cong tự nhiên lại toát ra một phần lạnh lẽo: “Vinh Vinh, phía trên ba thước bên phải.”

Ninh Vinh Vinh phản xạ có điều kiện làm theo, nàng dùng Nguyệt Nhận vung vào chỗ kia trong Yêu Mị, thanh đao sắc bén phóng đến, rất nhanh lại biến mất trong làn sương đỏ. Âm thanh yêu mị không dám tin vang lên: “Làm sao ngươi biết được chỗ của ta?”

Ninh Vinh Vinh quay đầu nhìn chỗ trống ban nãy thè lười sau đó nhích lại gần Tiểu Vũ.

Thẩm Tu không trả lời, chỉ là góc cười càng lớn thêm một phần.

Nếu nói một lần là trùng hợp, hai lần là may mắn, nhay vậy ba bốn lần tuyệt đối là năng lực của Thẩm Tu. Yêu Mị trầm giọng: “Không ngờ, ngươi mới là kẻ che giấu sâu nhất.”

“Phải không?” Cảm nhận được nội tâm kích động của Yêu Mị, cánh môi Thẩm Tu giương lên nhưng lại không có nửa ý người mềm ấm ngày thường, chỉ tràn đầy lạnh nhạt: “Có thể làm cho tỉ tỉ trong tam đại do Võ Hồn điện bồi dưỡng khích lệ, ta đúng là cực kì vinh hạnh.”

Có thể giả nai hơn chút nữa không? Mọi người không hẹn cùng giật giật khoé miệng, hơi thở Yêu Mị cũng căng thẳng lên. Chỉ trong một khắc này Đường Tam đột nhiên phát lực, sáu sợi Lam Ngân Thảo mang theo sáu người ra khỏi sương đỏ.

Yêu Mị cười lạnh, sương đỏ xung quanh đột nhiên mở rộng phạm vi, sau người vốn đã rời khỏi nó lại lần nữa vị vây quanh: “Trừ khi các ngươi bay, nếu không muốn thoát khỏi Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn ta thì đừng mơ. Cho dù các ngươi biết vị trí của ta thì sao?” Nói xong liền nhào đến Ninh Vinh Vinh, kẻ này nắm giữ Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly.

“Vậy chúng ta bay thôi~” Ý cười càng sâu, sau lưng xuất hiện một đôi cánh bướm thật lớn, hung hăng đập một cái liền bay ra khỏi phạm vi sương đỏ.

Cùng lúc đó, Lam Ngân Thảo trên eo đứt từng khúc, mà bên hông Thẩm Tu sớm đã gieo hạt giống Hồn Kỹ của Đường Tam lập tức mọc ra năm sợi Lam Ngân Thảo Khác, thuận thế quấn lên năm người rồi đồng thời kéo ra khỏi sương đỏ.

Cánh bướm sau lưng y võ nhẹ giúp Thẩm Tu đứng vững trên không, trên đôi cánh tím nhạt điểm hoa văn kim sắc. Bên cạnh độ cung sắc bén, xung quanh cánh bướm tỏa ra một tầng sương mù nhàn nhạt. Nhìn kĩ cứ như có cô số tiểu hồ điệp nhảy múa xung quanh. Dưới ánh mặt trời chói lọi, đôi cánh còn lớn hơn so với người kia trông cực kì hoa lệ.

[Đinh~ Thời gian phi hành còn bốn phút ba mươi giây.]

Thẩm Tu ngầm cắn răng. Cái hệ thống này sao còn tính toán như vậy, đến thời gian phi hành cũng phải hạn chế! Tuy rằng kĩ năng này là y bất (vứt) chấp (mọe) bán (liêm) manh (sỉ) đòi hỏi hệ thống, gọi tên một cách mĩ miều là phần thưởng đạt cấp năm mươi.

“Sao có thể?” Không chỉ Yêu Mị, những người xem thi đấu quanh đài đều ngu cả người. Làm sao chiến đội Sử Lai Khắc lại có thể bay? Bởi vì, bọn họ sớm đã nghiên cứu qua tư liệu của Thẩm Tu, tên đó thật sự là một Hồn Sư Trị Liệu mà.

Mọi người giữa sân thi đấu đương nhiên không thể biết được bên ngoài khϊếp sợ thế nào. Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh lao thẳng đến Hồn Vương Diễm, Mã Hồng Tuấn và Tiểu Vũ đối mặt với ba gã Chiến Hồn Sư.