Chương 10

Chương 10

Edit : shitbaydaytroi

Tưởng Mộ Tranh phản ứng lại nghiến răng nghiến lợi nói: " Lạc Táp , cô là lấy việc công báo thù riêng!"

Lạc Táp ngẩng đầu: " vừa nãy khẳng định trong lòng anh là cười nhạo tôi, lấy việc công làm việc tư đi!"

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Cách đó mấy mét, Tưởng Mộ Thừa vẫn đứng xem kịch vui.

Tưởng Mộ Tranh tay chống nạnh dùng sức hít một hơi: " tôi giao tiền phạt, cô không có quyền cưỡng ép tôi chọn lựa.!"

Lạc Táp liếc nhìn anh ta không rảnh rỗi cùng anh lôi thôi: " phạt 10 tệ!"

Tưởng Mộ Thừa muốn nhanh chóng xong việc, bước đi tới nói với Tưởng Mộ Tranh: " giúp anh trả tiền phạt đi, 20 tệ."

Tưởng Mộ Tranh lấy ví ra, giọng đều đều nói: " nhớ đến công ty trả, gần đây hơi nghèo!"

Lạc Táp : "..."

Cô viết biên bản phạt cho Tưởng MộTranh, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cô dừng tay, ngẩng đầu.

Giống như có cảm nhận được ánh mắt của cô, hai người cùng nhìn lại đây, ba người ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều không lên tiếng, bầu không khí đặc biệt dị thường.

Lạc Táp hơi cắn môi, Tưởng Mộ Thừa ? Tưởng Mộ Tranh ? Xem ra là anh em .

Vừa rồi Tưởng Mộ Thừa lấy điện thoại cô gọi cho Tưởng Mộ Tranh hẳn là thấy cô ghi chú là "tiện nam ngu xuẩn" đi. Anh ta sẽ không nhiều chuyện đi nói cho Tưởng Mộ Tranh cái này chứ?

Cô cố gắng không suy nghĩ vớ vẩn nữa , một lần nữa cúi xuống ghi biên bản phạt. Tưởng Mộ Thừa có việc gấp: " công ty còn có việc, đi trước, có rảnh thì sang nhà anh ăn cơm."

Tưởng Mộ Tranh : " được rồi, đi cẩn thận."

Nói xong, anh lấy từ ví tiền mấy tờ tiền nhét vào túi Tưởng Mộ Thừa : " đến giao lộ phía trước nếu có lại vượt đèn đừng gọi nữa."

Tưởng Mộ Thừa : "..."

Không nói nhiều lời anh ngồi lên xe điện rời đi.

Lạc Táp đem hóa đơn phạt đến xé cho Tưởng Mộ Tranh một nửa: " 30 tệ!"

Tưởng Mộ Tranh duỗi tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào tay Lạc Táp, anh rũ mắt, cô ngẩng đầu, hai người tầm mắt lại chạm nhau, ánh mắt anh thâm thúy, của cô lạnh băng. Lạc Táp không tiếp tục nhìn, không kiên nhẫn nói: " nhanh giao tiền! Tôi rất vội."

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô một cái, không nhanh không chậm rút từ ví ra hai tờ 100 tệ, đưa tới trước mặt Lạc Táp : " tiền thừa nhớ tách lẻ ra."

Lạc Táp : " ..."

Có 30 tệ, đưa hai tờ 100 tệ lại còn muốn tách lẻ ra trả lại???

Trong một giây cô thật nhịn không được muốn mắng chết anh ta, dưới đáy lòng nhịn xuống dưới. cũng không muốn nhìn thấy anh ta thêm một phút giây nào nữa, đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 tệ, vừa nãy cô có nhìn thấy trong ví anh ta có tờ 50 tệ!

Liền cùng anh ta thương lượng: " tôi không đủ tiền lẻ, anh có tờ 50 thì đưa cho tôi đi."

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô cười như không cười nói : " cảnh sát Lạc, ngại quá, tờ 50 tệ kia là tôi để sưu tầm, không thể đưa cho cô."

Lạc Táp : "..."

Cô biết cùng thương lượng với tên này là không ra kết quả gì tốt đẹp, cố ý làm khó dễ người khác, người khác sống tốt anh ta liền khó chịu.

Cô nhìn sang Tiểu Hạ , Tiểu Hạ hiện giờ đang không vội.

" Tiểu Hạ ."

Hạ Vũ Minh ngơ mất hai giây, rồi đi tới bên này: " làm sao vậy?"

Sau lại nhìn Tưởng Mộ Tranh, cho rằng người này không muốn giao tiền phạt.

Lạc Táp : " đưa chị chút tiền lẻ."

Hạ Vũ Minh nhún vai: " hết tiền lẻ."

Vừa rồi người đi vượt đèn nhiều lắm, đều không muốn mặc cái áo kia đi ra duy trì trật tự.

" cô chờ một chút, tôi đi vào tiệm tạp hóa đổi chút tiền." Nói rồi Hạ Vũ Minh chạy đi đổi tiền.

100m xung quanh đây đều có cửa hàng. Tưởng Mộ Tranh nhìn bóng dáng Hạ Vũ Minh , thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người đi.

Tưởng Mộ Tranh dừng bước quay đầu nói: " tôi bận, không rảnh chờ."

Lạc Táp tận lực làm cho ngữ khí của bản thân bình tĩnh hơn, chỉ xem như anh ta chỉ là một người qua đường mà đối đãi, cô nói: " không tới hai phút liền trở về."

Tưởng Mộ Tranh: " một phút tôi cũng không có thời gian chờ."Liền bước đi.

Lạc Táp : "..."

Không có thời gian cùng anh ta dong dài, cô thu hồi đơn phạt lại bắt đầu tập trung làm nhiệm vụ.

Khi Hạ Vũ Minh quay trở về, Lạc Táp cùng lúc đó ngăn lại một chiếc xe điện, người lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt không kiên nhẫn: " cái gì vậy? ai làm cái gì đâu mà giữ lại."

Lạc Táp chào, tắt xe, rút chìa khóa: " tiên sinh vượt đèn đỏ."

Người kia nhướn lông mày, ngữ khí không tốt nói: " bây giờ là đèn xanh cô mở mắt ra nhìn đi, như thế nào?"

Lạc Táp : " hiện tại là đèn xanh, nhưng vừa rồi ngài vượt sang đường là đèn đỏ, liên quan đến nhau sao?"

Người vượt đèn: "..."

Lạc Táp ý bảo anh ta: " đến bên kia, nhận biên bản phạt."

Người kia một bộ cà lơ phất phơ rất thái độ nói: " không có tiền."

Lạc Táp : " không có tiền cũng không sao, mặc áo kia vào, ra kia đứng duy trì trật tự."

Người vượt đèn: " không có thời gian.

Lạc Táp : " tôi có thời gian tôi cho anh mượn, không cần trả, đi ra."

Người kia nghẹn lời, nhưng vẫn không chịu đi đứng bất động tại chỗ.

" Lạc Táp , tiền."

Hạ Vũ Minh đi đổi tiền lẻ về nhìn xung quanh không thấy người đàn ông kia đâu, thuận miệng hỏi: " người đâu?"

" đi rồi"

"..."

Anh ta cũng không hỏi thêm.

Tính toán muốn đi, lại nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đứng lì trên xe không chịu đi, Hạ Vũ Minh nói với Lạc Táp : " cô qua chỗ kia hỗ trợ đi, người này giao cho tôi là được rồi."

Trước kia cũng như vậy, mỗi lần Hạ Vũ Minh cùng Lạc Táp trực ban cùng nhau, gặp phải người không chịu nói lí hợp tác Hạ Vũ Minh đều nói Lạc Táp đi sang một bên xử lí việc khác, còn anh ta sẽ nói chuyện riêng với người không phân rõ phải trái kia.

Hơn tháng trước khi đang trong giờ trực, Lạc Táp bị một bạn học từ thời tiểu học đến cố ý trêu cợt cô, Hạ Vũ Minh không biết nam nhân kia chính là bạn học cũ của Lạc Táp thiếu chút nữa đem người kia đánh một trận.

Hạ Vũ Minh mới tới đâị đội hai này được hai năm, nhỏ hơn Lạc Táp hai tuổi. Trong đội người nhỏ tuổi hơn cô sẽ gọi cô một tiếng chị Lạc, nhưng cậu ta từ trước đến nay cũng không có gọi qua , vẫn luôn gọi là Lạc Táp .

Người kia nhìn thấy Hạ Vũ Minh biểu tình nghiêm túc mà bản thân lại đuối lí, một chút tự tin cũng không có, vốn tưởng vui đùa được một phen lại không cần bỏ tiền ra, hiện tại xem ra là không được nữa rồi, không vui được nữa.

Hạ Vũ Minh nhìn người kia nói: " xe này cần tôi đẩy giúp cho không?"

Người kia: " tôi tự đẩy được, tự đẩy."

Lạc Táp tới giao lộ bên kia duy trì trật tự, hơn một giờ sau, giờ cao điểm đã qua bọn họ đều nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

Không đến hai giờ đồng hồ làm việc, bọn họ tổng cộng viết 50 biên bản thu phạt vi phạm. Nhưng thực tế những người vượt đèn đỏ không dừng lại chỉ có ngần này.

Hạ minh vũ đưa cho Lạc Táp bình nước: "uống nước."

Bọn họ còn phải ở chỗ này giữ trật tự cả một buổi sáng.

Lạc Táp cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vặn nắp bình nước uống mấy ngụm, hỏi Hạ Vũ Minh : " ở phía trước tôi nhìn thấy có nhiều phóng viên đứng vây quanh cậu, có tình huống gì vậy?"

Hạ Vũ Minh : " một người đàn ông nói là muốn giao tiền phạt , nhân lúc tôi không chú ý liền bỏ chạy. Sau đó một dì vượt đèn đỏ bị tôi giữ lại nói, nếu tôi không đem người đàn ông kia bắt lại rồi bắt hắn ta giao tiền phạt ra, thì dì ấy cũng không nộp tiền phạt."

Lạc Táp : " vậy cuối cùng cậu xử lí như thế nào?"

Hạ Vũ Minh : " sau đấy phóng viên vây tới, đều là phỏng vấn dì kia, bà ta ngại đưa tôi 20 tệ, nói muốn trả thay cho người đàn ông chạy mất kia, còn muốn phóng viên chụp thêm cho bà ta mấy cái ảnh."

Lạc Táp cười: " đây là mất có 20 tệ được lên TV?"

Hạ Vũ Minh cũng cười: " nói không chừng mấy ngày tiếp theo tình huống nào cũng có thể nhìn thấy được."

" cô gái, cô gái." Âm thanh từ phía sau truyền đến.

Lạc Táp cùng Hạ Vũ Minh quay đầu lại cô hơi giật mình. Thì ra là bà lão vội vàng đưa bữa sáng cho chồng mà vượt đèn đỏ., trong tay bà còn cầm cả một hộp sữa.

" sợ mấy người nghỉ trưa, tôi còn phải chờ đến chiều nữa chứ."

Bà nói rồi đi đến gần: " đây, cho cô, cô gái uống đi nói từ sáng đến giờ khẳng định cổ họng khó chịu lắm đúng không?"

Lạc Táp cười: " cảm ơn bà, nhưng cháu có nước rồi."

" ai, nước khoáng làm gì có dinh dưỡng chứ, thời tiết này a, không thích hợp uống đồ lạnh đâu, sữa này của tôi vẫn còn ấm đấy."

Bà lão đem hộp sữa nhét vào tay cô.

Lạc Táp cầm hộp sữa còn ấm nói: " cảm ơn bà"

Bà lão lại lấy từ trong túi áo ra 10 tệ đưa cho cô: " làm phiền cô rồi, cô gái."

Hạ Vũ Minh đem biên bản phạt đưa cho bà, bà cười nói: " giữ lại làm kỷ niệm a."

Sau đó hướng về phía Lạc Táp xua xua tay: " quay lại đi, tôi phải về chiếu cố bạn già nhà tôi."

Lạc Táp nhìn bóng dáng bà, bước đi hơi vội vã cô rơi vào trầm tư. Làm cảnh sát giao thông mấy năm nay mỗi ngày đều có thể gặp được muôn hình muôn vẻ dạng người nào cũng có, cô từng bị mắng, bị chửi có, bị xô đẩy cũng có.

Nhưng luôn có những người như bà lão kia, hiểu được điều họ đang làm. Hạ cũ minh thu lại giấy phạt, nhắc nhở cô: " nhanh uống đi, không lát nữa lại lạnh."

Lạc Táp cùng anh ta khách khí: " cậu muốn uống không?"

Hạ Vũ Minh : " được, vừa đúng lúc đói bụng."

Anh ta trực tiếp cầm lấy, xé mở ống hút cắm vào hộp: " tôi vào xe uống xong lại qua đây."

Lạc Táp : " ...."

Thật đúng là một chút cũng không khách khí nha.

Giữa trưa trở lại đơn vị, đứng cả một buổi sáng chân cũng cũng muốn tê nhức rồi. Lạc Táp không vội đi ăn cơm, mà ở trong văn phòng thả lỏng chân. Chu Nghiên đúng lúc trở về: " chờ chị ăn cơm chung sao? ai sao lại có người đáng yêu đến thế cơ chứ."

Lạc Táp : " là chân tê đi không nổi, nghỉ một chút lát đi ăn đừng tự luyến."

Chu Nghiên đau đớn che ngực lại: " em nói một câu dễ nghe thì sẽ chết hay sao?"

Lạc Táp ngữ khí nghiêm túc: " không đến mức chết, nhưng sợ chị hiểu sai. Không phải trước khi nói phải sờ lương tâm của bản thân sao?"

Chu Nghiên : "..."

Đạp Lạc Táp một cái.

Chu Nghiên rót một cốc nước, uống xong lại bắt đầu bát quái nói: " mấy người buổi sáng thế nào có gặp phải mấy chuyện gì lớn không?"

Lạc Táp : " chuyện lớn thì không có."

Nhưng gặp phải tên tiện nam ngàn năm kia.

Chu Nghiên : " chỗ chị cũng không có vấn đề." Nói rồi buông cốc nước xuống thần bí hề hề mà nói : " biết chị hôm nay gặp ai không?"

Lạc Táp suy nghĩ, đoán không ra, lắc đầu nói: " ai?"

Chu Nghiên : " Tưởng Tiểu Mễ."

Lạc Táp kinh ngạc: " cô ta cũng vượt đèn đỏ?"

Chu Nghiên lắc đầu: " chị hôm nay mới biết được cô ta là phóng viên kênh tổng hợp, hôm nay thiếu nhân lực bị điều đến đây."

Vừa mới bắt đầu Tưởng Tiểu Mễ không nhận ra cô là ai bởi vì công việc duy trì trật tự quá bận, cô cũng không rảnh mà chủ động đi đến tiếp đón, sau đó Tưởng Tiểu Mễ nghi nghi hoặc hoặc, đại khái là cũng nhớ ra cô là ai nhưng không xác định lắm, hỏi cô có phải là Chu Nghiên hay không.

Lát sau hai người không vội cũng sẽ nói một hai câu, nhưng Tưởng Tiểu Mễ ngày hôm đó ở nhà hàng không nhận ra cô, cô cũng không đề cập đến chuyện đó, càng không nói tới biết chuyện Tưởng Mộ Tranh là chú của Tưởng Tiểu Mễ.

Chu Nghiên nói với Lạc Táp : " Tưởng Tiểu Mễ còn chuyển lời hỏi thăm đến em đấy."

Lạc Táp đang gõ gõ cẳng chân, động tác trên tay dừng lại: " cô ta hỏi thăm em làm cái gì?"

Chu Nghiên : " cô ta nói ngày hôm qua sau khi xảy ra va chạm, sau đó lại biết em là cảnh sát giao thông, lại cùng đội với chị liền nói, cô ta giống như là không biết chuyện ân oán giữa em và chú năm của của cô ta, còn nói bóng nói gió hỏi em có bạn trai hay chưa."

Lạc Táp : " cô ta hỏi cái này làm gì?"

Chu Nghiên ho nhẹ hai cái: " nói cô ấy còn chưa có thím năm."

Lạc Táp : " ...."

Không có thím năm thì liên quan gì tới cô?

Chu Nghiên bỏ cốc nước xuống: " đi, đi xuống nhà ăn thôi."

Chu Nghiên kéo Lạc Táp hai người vừa đi vửa nhỏ giọng nói chuyện.

" ấn tượng của chị với tên Tưởng Mộ Tranh kia quá kém, hiện tại cho dù giải trừ hiểu lầm với anh ta biết anh ta không phải là tên ăn cơm mềm, nhưng mà anh ta quá tự luyến, nói chuyện khó nghe, chính là tên không biết xấu hổ. Loại đàn ông không biết xấu hổ này có mấy người chịu đựng được anh ta?"

Lạc Táp : " chị là đang khen anh ta hay chửi anh ta ?"

Chu Nghiên : " dù sao thì người này chính là một người không đáng tin, nhìn thấy ai xinh đẹp thì xán tới về sau khẳng định sẽ nɠɵạı ŧìиɧ."

Cho nên cô cùng Tưởng Tiểu Mễ nói : Lạc Táp thích người ít nói, khiếm tốn ổn trọng, trực tiếp trong lòng cho Tưởng Mộ Tranh đánh PASS rớt.

Kết quả Tưởng Tiểu Mễ một chút cúng không tự hiểu không hề khiêm tốn nói: " a, chú năm của tôi chính là người như vậy, không thích nói nhiều, vừa khiêm tốn lại ổn trọng trầm tính a."

Chu Nghiên : ....

Lúc ấy cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.