Chương 11

Chương 11

Edit: shitbaydaytroi

Lạc Táp thật sự không muốn nhắc tới Tưởng Mộ Tranh, nghĩ đến cô còn thiếu anh ta 170 tệ còn thừa chưa trả lại, cô liền cảm thấy khó chịu.

Quay lại nhìn một bên sườn mặt Chu Nghiên: " sắp ăn cơm rồi, chị không thể nói chuyện gì tốt đẹp hơn hay sao?"

Chu Nghiên cười: " cái này dễ, vậy chúng ta tâm sự chuyện phó cục Phó Duyên Bác, lúc ăn cơm lại nói chuyện soái ca, khai vị a."

Lạc Táp: " ..."

Ăn xong cơm trưa, ghé vào bàn nghỉ ngơi chốc lát, mọi người lại tiếp tục đến địa điểm nhận nhiệm vụ làm tiếp công việc. tình huống buổi chiều so với buổi sáng càng không chút khả quan nào cả, rất nhiều người không muốn giao tiền phạt, tranh cãi làm náo loạn lên cũng có, bọn họ nói đến rát họng, có người chính là không chịu hiểu cũng không chịu hợp tác, thậm chí còn có người nằm trên mặt đất, nói họ đánh người.

Vội vã cả một ngày, buổi tối về đế nhà đã là 8 giờ, Lạc Táp kiệt sức uống một hộp sữa chua, ăn chút trái cây, liền tắm rửa rồi đi ngủ. Vừa nằm lên giường, Lạc Táp liền nghĩ tới tiền thiếu chưa trả lại Tưởng Mộ Tranh.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chủ động kết bạn WeChat với anh ta rồi sau đó phát bao lì xì cho anh ta nhận rồi xóa kết bạn đi.

Thông qua số điện thoại Lạc Táp tìm WeChat của Tưởng Mộ Tranh, Lạc Táp do dự vài giây ấn gửi kết bạn, ghi chú là Lạc Táp, gửi đi yên tĩnh chờ thông báo gửi đi.

Vài phút sau, có tin nhắn gửi đến.

Tiện nam ngu xuẩn: [ cô gọi điện thoại cho tôi.]

Lạc Táp: [???]

Tiện nam ngu xuẩn: [ tôi muốn xác nhận lại một chút có phải cô thêm tôi trên WeChat không?]

Lạc Táp: "..."

Đại khái là ban ngày bị cô dọa anh ta đứng duy trì trật tự nên trong lòng không thoải mái, muốn tìm cô đâm chọc đây mà.

Cô không để ý tới anh ta nữa, trực tiếp tắt điện thoại ném sang một bên.

Tắt đèn đi ngủ.

Tưởng Mộ Tranh dựa vào cửa sổ thư phòng hút thuốc, điện thoại vẫn yên lặng như cũ, anh cau mày.

Cuối thu gió đêm thổi đến có chút lành lạnh man mát, thổi đến đặc biệt thoải mái. Tưởng Mộ Tranh chống tay lên lan can nhìn một vòng quanh tiểu khu đang chìm vào bóng đêm.

Ánh đèn đường chiếu xuống, mỗi bồn cây trong tiểu khu đều là cảnh đẹp ý vui, trước kia tại sao anh lại không phát hiện ra tiểu khu này hóa ra cũng có nét đẹp. Hút xong điếu thuốc, Lạc Táp vẫn không gọi điện đến đây.

Tưởng Mộ Tranh nhìn điện thoại chằm chằm mấy giây, cười nhẹ, anh ta sao lại đi chấp nhặt với loại nữ nhân này a, huống hồ cô ta cũng chỉ là loại ngực lớn ngốc nghếch, tóc dài kiến thức ngắn nữ nhân nông cạn.

Anh ta chủ động thân sĩ gọi điện tới, bên đầu kia vang lên tiếng " đô—đô---đô" thanh thúy.

Một giây.

Hai giây.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Kiên nhẫn của Tưởng Mộ Tranh sắp hết, thẳng đến khi tiếng chuông sắp kết thúc, Lạc Táp nhận máy.

Cô không lên tiếng, anh cũng không nói.

Trong điện thoại không khí quỷ dị bao trùm lấy hai bên.

Tưởng Mộ Tranh mở miệng trước: " cô đang bận?"

" không bận."

" điện thoại vừa rồi không để bên cạnh?"

Tưởng Mộ Tranh muốn cho mình một

bậc thang đi xuống, nhưng nào biết, Lạc Táp chính là muốn phá đám, cô nói: " ở cạnh người."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Cô lại bồi thêm một câu sau : " không muốn nhận."

Tưởng Mộ Tranh ngực hơi phập phồng, nhưng miệng vẫn cười: " tôi đã nói với cô rồi, chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi vô dụng thôi."

Anh nghịch điếu thuốc trong tay không hút.

Lại hỏi: " vì sao.." muốn thêm WeChat của tôi...

Lời còn chưa nói hết, đầu kia liền tắt máy.

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh đăng nhập WeChat nhìn đến thông báo, dừng lại hai giây, không đồng ý cũng không từ chối, trực tiếp thoát ra, đem điện thoại tắt đi, đi đến phòng cạnh thư phòng tập thể hình.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Táp chưa đến 6 giờ liền rời giường.

Cả tuần này đều phải trực trên đường, hôm nay tiếp tục làm việc.

Dừng đèn đỏ ở giao lộ,Lạc Táp đánh tay lái.

Nhìn về phía trước, có một chiếc xe môi trường đang dừng ở ven đường, công nhân môi trường là một dì trung niên đang kéo thùng rác đổ vào xe môi trường.

Lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng gầm rú của động cơ xe, thần kinh mẫn cảm của Lạc Táp lập tức căng thẳng, mãnh liệt quay đầu lại.

Một chiếc xe việt dã phía bên phải đang phóng như bay tới, trực tiếp lao vào những lan can bảo hộ ven đường, tiếng phanh gấp bánh xe ma sát với mặt đường rít lên chói tai.

Chiếc xe việt dã mất lái lao thẳng về phía dì công nhân vệ sinh, một chốc kia một bóng người lao tới đẩy dì công nhân vệ sinh ra ngoài, ngay sau đó nhào sang một bên nhưng vẫn bị những thanh sắt ở lan can bảo hộ đâm phải tay.

Máu tươi chảy ròng ròng, té ngã ở ven đường, người đi đường xung quanh còn chưa phản ứng lại. Lại táp không nghĩ nhiều ấn đèn xin đường, mở cửa xe chạy ra, nhìn thấy dì công nhân vệ sinh nằm cạnh thùng rác trên mặt có chút trầy xước nhỏ không đáng kể.

Dì công nhân vệ sinh muốn ngồi dậy, Lạc Táp thấy thế lập tức ngăn cản: " dì, ngài trước cứ nằm im đừng nhúc nhích, chờ 120 tới, bác sĩ kiểm tra rồi hãy cử động."

Dì công nhân vệ sinh vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn chưa lấy lại tinh thần, Lạc Táp nói cái gì, bà cũng nghe lời phối hợp với cô, lại nằm xuống không dám cử động.

Hai mắt nhìn lên trời , dại ra vô thần.

Có mấy người đi đường vây quanh lại đây, có người đã gọi điện báo cấp cứu.

Lạc Táp quay lại nhìn về người đã xông ra cứu người khi nãy, trên người toát ra khí chất anh khí bức người. Vết thương của anh ta xem ra nghiêm trọng hơn rất nhiều, trên tay trái máu vẫn không ngừng chảy ra.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không có dụng cụ cầm máu, cô nhanh chóng rút ra đai lưng của áo gió đang mặc chạy tới chỗ anh ta.

Phó Duyên Bác mỗi ngày sáng sớm dậy liền đi chạy bộ thói quen này vẫn luôn luôn không đổi, chạy xong, liền ra mấy quán ven đường ăn sáng, sau đó liền cưỡi xe đạp đi đến cục giao thông làm việc.

Vừa nghĩ tới hôm nay thư kí gửi tới lịch trình công việc ngày hôm nay. Đến giao lộ thấy đèn đỏ liền dừng lại chờ. Thì một chiếc xe việt dã liền xiêu xiêu vẹo vẹo lao tới đây, động cơ xe gầm rú đánh gãy suy nghĩ của anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta là có chuyện không hay rồi.

Phía trước có một xe bảo vệ môi trường cùng một dì đang làm việc. Theo bản năng anh ném xe đạp sang bên chạy bước dài đến cạnh dì công nhân vệ sinh đẩy ra, bản thân mình cũng nhào sang một bên ngã sang lối đi bộ.

Toàn bộ sự việc cũng không đến 2,3 giây. Trên tay truyền đến cơn đau nhức, Phó Duyên Bác biết mình bị thương, vừa rồi dùng hết toàn lực đẩy người kia sang một bên, hiện tại trước mắt đều biến thành màu đen.

Cố nén đau đớn đẩy mấy lan can bảo hộ kia ra, lúc này Lạc Táp đã chạy tới ngồi xổm trước người anh ta, giọng nói ôn hòa: " anh đừng núc nhích, tôi cầm máu lại cho anh."

Chờ đến khi 120 đến được đây không khéo bị mất máu quá nhiều.

Phó Duyên Bác cố gắng tỉnh táo lại: " cảm ơn."

Lạc Táp không lên tiếng, thuần thục đem tay trái Phó Duyên Bác sơ cứu cầm máu tạm thời.

Mũi nhọn của lan can bảo hộ đâm vào quá sâu, cảm giác chết lặng qua đi hiện tại từng cơn đau đớn liền truyền đến, Phó Duyên Bác bắt buộc bản thân phải dời đi lực chú ý, hỏi Lạc Táp: " cô là bác sĩ?"

Lạc Táp lắc đầu: " tôi là cảnh sát giao thông."

Phó Duyên Bác nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thì ra là cấp dưới của anh ta đang làm đúng nhiệm vụ.

Anh không nói thân phận, chỉ cùng cô nói: " vậy là đồng nghiệp rồi."

Lạc Táp ngẩng đầu nhìn anh ta, chần chờ hai giây khó trách vừa rồi phản ứng lại nhanh như vậy.

Cô cười nói: " trùng hợp như vậy."

Lễ phép hỏi anh ta một câu: " anh ở đội số mấy?"

Cô cũng chưa từng gặp qua anh ta.

Phó Duyên Bác: " trụ sở cục cảnh sát giao thông."

Khó trách thì ra là vậy.

Lạc Táp hơi gật đầu.

Phó Duyên Bác hỏi: " vậy cô ở đâu?"

" đại đội số 2"

Lạc Táp băng bó cho anh ta xong: " anh trước đừng cử động, tôi đi xem tài xế gây tai nạn kia."

Tài xế ngồi ngốc ở trước túi hơi, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau vụ việc vừa sảy ra, bên cạnh là người qua đường, bất mãn nói: " tiểu tử, mày còn ngồi ngốc ở đó làm gì? Người đều bị mày đâm bị thương, mày còn không xuống xe xem người ta.!"

Cậu ta quay mặt đi người vẫn ngây ngốc. Thức một đêm không ngủ, không nghĩ tới chỉ vừa lơ là liền gây ra chuyện lớn như vậy.

Lạc Táp đi qua, đẩy đám người đang xem náo nhiệt ra , kéo cửa xe: " còn không chịu mở cửa, xuống xe!"

Cậu ta lấy lại tinh thần, run rẩy nói: " họ không có sao chứ?"

Lạc Táp: " phải đợi bệnh viện kiểm tra rồi mới có kết quả, phiền cậu đưa tôi xem giấy tờ xe , cùng bằng lái."

Cậu ta liền phản ứng lại: " cô không phải cảnh sát, dựa vao cái gì tôi phải đưa cho cô xem."

Lạc Táp lấy ví giơ cho cậu ta nhìn thẻ cảnh sát của mình: " ngại quá, tôi là cảnh sát, cũng là cảnh sát giao thông."

Cậu ta ngơ ngác đem giấy tờ đưa cho Lạc Táp, Lạc Táp nhìn bằng lái, rút chìa khóa xe, cầm bằng lái của cậu ta giữ lại.

Cô quay lại nhìn về phía dì công nhân, đại khái là bị kinh hách quá độ, chưa lấy lại tinh thần. Cô cởϊ áσ khoác của mình lót dưới đầu của dì công nhân.

Trấn an bà mấy câu: " dì à, không có việc gì đâu."

Dì công nhân môi trường gật đầu, vẫn như cũ chưa khôi phục được tinh thần, câu cảm ơn cũng quên nói.

Vài phút sau, xe cảnh sát cùng xe cấp cứu một trước một sau chạy tới. Lạc Táp đem bằng lái cùng giấy tờ xe giao cho bên có chức trách xử lí, lại nói tình huống cho bên cấp cứu.

Lại quay về phía Phó Duyên Bác phất tay, đi về phía xe của mình rời đi.

Lạc Táp đến cơ quan vẫn là muộn mất mấy phút, đội trưởng đang mở cuộc họp cô đến gật gật đầu xin lỗi, bước nhanh đến chỗ Chu Nghiên ngồi.

Chu Nghiên nhìn sắc mặt đội trưởng, nghiêng sang bên Lạc Táp nhỏ giọng nói: " em ngủ quên hả? Áo khoác cũng không kịp mặc?"

Lạc Táp: " trên đường gặp tai nạn xe."

Chu Nghiên hiểu ra, hỏi cô: " còn chưa ăn sáng đúng không? Chị có mang theo sủi cảo, chị sáng nay có ăn một hộp rồi, mùi vị đặc biệt ngon."

" Chu Nghiên, có muốn tôi cho cô viết một bài cảm nhận sau khi ăn sủi cảo không?"

đội trưởng nheo mắt nhìn Chu Nghiên.

Chu Nghiên đã tự cho rằng cô nói rất nhỏ, chỉ là có lẽ cả phòng họp cũng nghe được cô nói vị sủi cảo ngon rồi.

Chu Nghiên: "..."

Chu Nghiên nghiêng mặt nhìn đội trưởng một cái, không dám lên tiếng.

Lạc Táp nghẹn cười.

Chu Nghiên lườm cô một cái, ở dưới bàn lấy chân đá cô một cái. Sau khi tan họp bọn họ chuẩn bị một chút lập tức liền xuất phát.

Chu Nghiên cùng Lạc Táp sóng vai nhau đi tưới văn phòng: " vụ tai nạn buổi sáng nghiêm trọng lắm không? Có người bị thương không?"

Lạc Táp: " lái xe phỏng chừng đã đi bay nhảy cả đêm, lúc lái xe lơ đãng không để ý ngáp ngủ, rồi mất lái thiếu chút nữa đυ.ng phải một dì nhân viên môi trường, may mắn có người chạy tới cứu, à người kia cũng là cảnh sát giao thông."

Lạc Táp đem hiện trường vụ tai nạn kể sơ qua một lần.

Chu Nghiên: "không ai bị thương nặng thì tốt rồi."

Sau đó lại nhiều chuyện hóng hớt hỏi: " đúng rồi, người kia em băng bó cho anh ta, thế nào là soái ca hả?"

Sau đấy cười to: " chị tan tầm liền hỏi thăm sư tỷ của chị hỏi xem, hôm nay ở trụ sở chính có ai bị thương ở tay không, quan trọng nhất vẫn phải hỏi anh ta còn độc thân hay không."

Lạc Táp nghiêng đầu nhìn Chu Nghiên: " trong đầu chị cả ngày đều nghĩ cái này?" vừa nói vừa chỉ đầu Chu Nghiên.

Chu Nghiên hất tay Lạc Táp ra: " chị đây đương nhiên là lo lắng đại sự cả đời của em gái mình, em thế nào cũng coi như mỹ nhân cứu anh hùng, nếu tên kia thấy tiểu mỹ nhân khuynh thành mà tâm không động thì chắc chắn tâm sinh lý anh ta không bình thường."

Lạc Táp: "..."

Mấy ngày sau đó, Lạc Táp đều bận rộn bù đầu, có khi cả một buổi sáng cũng không uống được miếng nước nào.

Chu Nghiên lại càng tích cực đi hỏi thăm, kết quả lại khiến Chu Nghiên thất vọng không thôi, vị sư tỷ kia nói: " người em hỏi thăm, ở đây không có ai bị thương ở tay cả, nhưng có lẽ người ta cũng khiêm tốn không để lộ, kéo tay áo xuống a, chị cũng không thể đi lột tay áo người ta ra coi được, có phải hay không?"

Chu Nghiên đành phải thôi.

Nhưng sư tỷ lại đem đến một tin tức tốt khác: " cuối tuần này, phó cục của chúng ta muốn tới các chi đội để kiểm tra công tác làm việc, em có cơ hội ngắm người ta một trận rồi nha."

Sau đó Chu Nghiên liền sung sướиɠ chờ đến cuối tuần, nếu có em rể làm phó cục cũng không tồi.

Đảo mắt đã đến chiều thứ 6.

Sau khi tan làm, Lạc Táp nhận được điện thoại của mẹ cô.

Du Ngọc hỏi cô: " Lạc Lạc, cuối tuần này được nghỉ đúng không?"

Lạc Táp: " vâng, hai ngày này đều không có phiên trực."

Du Ngọc: " vậy tốt quá, tối ngày mai đi ăn cơm với mẹ nhé."

Lạc Táp: " được."

Lại hỏi thêm một câu: " là cùng ăn cơm với con trai của dì Đào sao?"

Du Ngọc: " đúng vậy, ăn cơm với hai đứa con trai của dì Đào. Còn có con dâu cả của dì cũng tới, cũng sấp xỉ tuổi con, nói chuyện hẳn là rất vui ."

Du Ngọc nói xong.

Tắt điện thoại, Lạc Táp nhìn thấy có thông báo từ WeChat gửi tới: Tưởng Mộ Tranh từ chối lời mời của bạn.

Lạc Táp: "..."

Không còn lời gì để nói, cô nhìn màn hinh điện thoại 5 ngày rồi, 5 ngày anh ta mới nhớ là phải từ chối.