Chương 4

Kim Tại Hưởng tỉnh dậy, cảm thấy phi thường đau đầu.

Cảm giác được ánh nắng chiếu rọi qua màn cửa sổ, sau đó chiếu thẳng vào mắt mình. Kim Tại Hưởng nhíu lông mày, đưa tay lên ngăn cản thứ ánh sáng chói mắt đó.

Đến khi khuỷu tay chạm đến một vật mềm mại, Kim Tại Hưởng mới giật mình thu tay về.

Giống như không thể tin vào mắt mình, hô hấp lập tức đình trệ. Khó khăn nhìn người đang say ngủ trước mặt, nam nhân nọ lông mi rất dài, sống mũi thẳng tắp, xương quai hàm vuông vắn. Toàn bộ đều toát lên hương vị trưởng thành.

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm một hồi, cánh tay đưa lên không trung rốt cuộc lại hạ xuống.

"Mình lại làm cái quái quỷ gì thế này."

Kim Tại Hưởng bực bội nghiến răng, kéo chăn ra ngồi thẳng dậy, thế nhưng trước mắt ngay lập tức được một trận quay cuồng. Đến khi định hình được tình huống hiện tại, anh đã nằm dưới thân Trịnh Hạo Thạc từ lúc nào.

"Anh làm cái gì vậy, buông tay!"

Kim Tại Hưởng giãy giụa.

"Tại Hưởng." Bởi vì vừa mới tỉnh giấc, giọng nói Trịnh Hạo Thạc có điểm khàn khàn.

"Câm miệng. Đừng gọi tên tôi một cách tùy tiện!"

"Tại Hưởng." Trịnh Hạo Thạc vẫn tiếp tục xoáy sâu vào con ngươi Kim Tại Hưởng, giống như rất thâm tình gọi tên anh.

Dường như toàn thân căng cứng đang áp chế toàn bộ cảm xúc xuống, khuôn mặt Kim Tại Hưởng đỏ lên bội phần, hốc mắt cũng đã dần xuất hiện tơ máu, thế nhưng ngoài miệng vẫn rất bình tĩnh né tránh cách gọi thân mật.

"Trịnh tam thiếu gia, thỉnh ngài tự trọng."

"Ngài?" Trịnh Hạo Thạc nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt xa cách thường ngày, gần như muốn bùng phát. "Tại Hưởng, cậu nhất định phải cự tuyệt tôi sao? Khiến tôi đau lòng như vậy mới vừa lòng sao?"

"Đau lòng?" Kim Tại Hưởng không rõ đang cười hay khóc: "Tôi chưa từng đau lòng? Chưa từng vì anh mà đau lòng? Trịnh Hạo Thạc, anh thật sự buồn nôn!"

Cảm thấy gọng kìm ở hai cánh tay đã dần nới lỏng, Kim Tại Hưởng dùng lực đẩy người Trịnh Hạo Thạc ra, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau kiềm chế lại những âm thanh khó nghe nơi cổ họng. Sau khi hít một hơi thật sâu mới nói tiếp.

"Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ đã kết thúc từ lâu rồi. Đừng làm những việc vô ích."

Không thể giống như lúc trước sao?

Trịnh Hạo Thạc định đưa tay lên túm lấy tay cậu, thế nhưng thời điểm gần chạm đến bàn tay hơi run rẩy của người kia, rốt cuộc lại rụt tay về.

Kim Tại Hưởng mở cửa tủ, đúng như dự đoán không còn thấy quần áo của mình. Trịnh Hạo Thạc đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó mới chầm chậm lên tiếng.

"Quần áo của cậu toàn mùi rượu, đã đem đi giặt rồi. Đợi một chút sẽ có."

"Không cần nữa." Kim Tại Hưởng lấy điện thoại ở đầu giường bấm bấm một hồi, sau khi có âm báo tin nhắn đến liền ấn vào dãy số được gửi trong nội dung.

"Ừ là tôi. Cậu có thể đến chỗ tôi một lát được không? Quản lý của tôi hiện tại đang bận, cậu ấy sẽ đưa đồ cho cậu sau. Được, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi lại. Tạm biệt."

"Ai?" Trịnh Hạo Thạc nhìn động tác cúp máy của cậu, liền hơi nhíu mày.

"Tuấn Chung Quốc." Kim Tại Hưởng vừa nhắn tin vừa đáp.

"Hai người đã thân mật đến mức có thể đem quần áo đến cho đối phương thay cho quản lý sao?"

Kim Tại Hưởng không tỏ ra khó chịu, bước vào trong nhà tắm, âm điệu vẫn rất đều đều vọng ra. Lọt vào tai Trịnh Hạo Thạc lại có nửa điểm trêu chọc.

"Màn chào hỏi tối hôm qua cũng không tệ."

Hai tay Trịnh Hạo Thạc đã nắm chặt thành quyền.

Khi Kim Tại Hưởng vẫn còn đang loay hoay trong phòng tắm, cửa dưới nhà đã rất nhanh vang lên tiếng chuông.

"Khách của tôi, giúp tôi xuống mở cửa đi."

Trịnh Hạo Thạc từ dưới gối lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm lên miệng mới sải chân bước xuống dưới nhà.

Tuấn Chung Quốc trên tay xách một cái túi nhỏ, gương mặt hiện lên nét cười khó có thể nhìn thấy.

Cho đến khi cánh cửa mở ra, Tuấn Chung Quốc liền sửng sốt: "Sao lại là anh?"

"Tại sao không thể là tôi?" Trịnh Hạo Thạc dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải tôi đã nói sẽ đưa người về chỗ của tôi sao. Đưa túi đồ cho tôi, còn cậu có thể về."

"Tôi muốn tự tay đưa cho anh ấy."

Trịnh Hạo Thạc không ngờ Tuấn Chung Quốc cũng có loại ánh mắt này.

Không giống như hình ảnh khi xuất hiện trước mặt Kim Tại Hưởng.

"Hai người đang làm cái gì thế?" Kim Tại Hưởng trên người vẫn còn khoác áo choàng tắm, trên tay đang dùng khăn lau khô mái tóc ướt sũng, nhìn chằm chằm vào túi đồ. "Đưa cho tôi."

Tuấn Chung Quốc thu lại bộ dáng hung dữ vừa rồi, giống như một chú thỏ con nhút nhát đưa túi đồ đến.

Kim Tại Hưởng nhận quần áo, sau đó lại hướng cậu nói tiếp: "Phải rồi, cậu ngồi ở đằng kia. Chờ tôi thay đồ xong, sẽ cùng cậu đến phim trường."

Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn gật đầu.

Trịnh Hạo Thạc rất muốn dùng tay xé nát lớp mặt nạ của cậu ta ra. Tuấn Chung Quốc chính xác là một con sói.

Sói bình thường rất đáng sợ. Thế nhưng đáng sợ hơn là bản thân là một con sói, lại hành xử giống như một con thỏ vô tội.

.

"Cảm ơn cậu vì đường đột như vậy. Nhưng mà quản lý của cậu không nói gì khi cậu ra ngoài một mình?"

Nghe Kim Tại Hưởng sau nửa tiếng trầm mặc rốt cuộc cũng chịu lên tiếng. Tuấn Chung Quốc cười cười: "Tôi lén đi đó. Hơn nữa, tôi không giống như anh. Danh tiếng của tôi chỉ đạt được mức thấp nhất trong giới giải trí. Dù có bị người đời nhìn thấy cũng khó mà nhận ra."

Kim Tại Hưởng lại không hiểu vì sao, cảm giác người thanh niên trước mặt này nhất định sẽ có tài năng diễn xuất vượt qua cả anh.

Cứ như vậy suốt quãng đường đi, ánh mắt Kim Tại Hưởng chỉ dùng để đánh giá người người bên cạnh.

"A, đến rồi." Tuấn Chung Quốc bất chợt reo lên.

Kim Tại Hưởng nhanh chóng rời ánh mắt khỏi sườn mặt Tuấn Chung Quốc, theo cậu mở cửa xe tiến vào phim trường.

Vương đạo diễn đã sớm có mặt, nhân viên cũng bận rộn với cả đống công việc của mình. Vừa nhìn thấy hai người đi song song cùng nhau, Vương Hà đã vỗ tay hưởng ứng.

"Rất đẹp! Hai người nhất định sẽ làm tốt vai diễn lần này."

Kim Tại Hưởng mỉm cười cúi đầu chào Vương Hà, nhưng mỗi lần nhớ đến kịch bản lại không thể cười nổi.

Nhân vật trong kịch bản, thế nhưng lại giống anh y như đúc.

Không nói đến tính cách, một người ngoài mặt trầm tĩnh, bên trong lại dịu dàng ôn nhu. Cái đáng nói ở đây chính là, nhân vật Kim Thái Hanh này là người luôn che giấu tính hướng kì quái của mình, rốt cuộc lại không thể kiềm chế được tình cảm với người em trai mà mình nhặt được lúc còn nhỏ, Điền Chính Quốc.

Bị coi là cầm thú thì thôi đi, còn là cầm thú bị thằng nhóc kia đem ra đè.

Kim Tại Hưởng đau đầu day day trán.

"Hôm nay mọi người trước tiên cứ làm quen với nhân vật của mình đi đã. Không gian quay hiện tại vẫn còn chưa chuẩn bị xong. Kim Tại Hưởng, cậu có thể hướng dẫn Tuấn Chung Quốc một số cảnh, dù sao cậu ấy cũng là người mới vào nghề."

"Vâng." Kim Tại Hưởng gật đầu.

"Tốt lắm. Phòng chờ bên kia, đi thẳng vào liền thấy."

Rốt cuộc không còn cách nào khác. Kim Tại Hưởng cùng Tuấn Chung Quốc tiến vào trong phòng chờ. Khi hai người đi cạnh nhau, bất giác phát ra tia hào quang chói mắt. Quả nhiên là con mắt của Vương đạo diễn vô cùng biết nhìn người, chỉ cần lướt qua liền biết hai người rất hợp với tạo hình của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Kim Tại Hưởng ngồi ở trên giường, đối mặt với một Tuấn Chung Quốc ngơ ngác trước mặt.

"Dù chúng ta diễn cho Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh lúc lớn, nhưng vẫn phải đọc kĩ kịch bản hồi nhỏ, như vậy mới có thể dễ dàng nắm bắt cảm xúc, cậu hiểu chưa?"

"Ừ." Tuấn Chung Quốc gật đầu. "Nhưng mà anh không thấy nóng sao?"

"Không nóng lắm. Nếu thấy nóng quá cậu có thể giảm nhiệt độ..." Kim Tại Hưởng đang cúi đầu xem lại kịch bản, lúc nhìn lên đã thấy Tuấn Chung Quốc gỡ ra hai khuy áo, mơ hồ lộ ra l*иg ngực thoắt ẩn thoắt hiện. Hai ống tay áo sơ mi cũng được xắn lên gọn gàng, cánh tay trắng nõn nhưng thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, cứ như vậy lướt qua lướt lại trước mắt Kim Tại Hưởng.

"Tiền bối?" Tuấn Chung Quốc huơ tay.

"A." Kim Tại Hưởng thu lại ánh mắt, "Cậu muốn chúng ta luyện diễn từ cảnh nào?"

"Cảnh 245." Tuấn Chung Quốc rất bình tĩnh đáp, sau đó làm ra vẻ mặt mù mờ. "Tôi thực ra chưa say bao giờ, cho nên sợ lúc diễn sẽ rất dễ bị đơ. Lại khó phối hợp được với cách diễn của anh."

Kim Tại Hưởng gật đầu, thực ra nội tâm gào thét: CMN cảnh sau chính là Kim Thái Hanh đặt một Điền Chính Quốc say quắc cần câu xuống giường, tiếp đó cúi xuống hôn lên môi Điền Chính Quốc!

Tuấn Chung Quốc, cậu chơi tôi có đúng không?!

_---/---_

thiệt ra thì từ 'chơi' cũng có nhiều nghĩa lắm á :)