Chương 5

Kim Tại Hưởng không thể né tránh được ánh mắt to tròn đầy chờ mong của Tuấn Chung Quốc.

Trong lòng vốn dĩ đã loạn cả lên, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh đề nghị.

"Chúng ta không thể diễn cảnh nào dễ hơn trước sao?"

Lông mi Tuấn Chung Quốc hơi rũ xuống: "Nhưng anh vừa mới gật đầu."

Tôi chỉ gật đầu xã giao thôi không được à!

"Được rồi được rồi. Cậu cũng không cần bày ra bộ mặt đáng thương như vậy." Kim Tại Hưởng rốt cuộc không chịu nổi liền đồng ý. Quên đi, còn hơn là đối diện với ánh mắt giống như bị bỏ rơi của cậu ta. Mình sẽ biến thành tên tội đồ đáng chết chỉ biết nói mà không biết giữ lời.

Nhìn khóe môi Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng câu lên, Kim Tại Hưởng lấy kịch bản ra đọc lại cảnh luyện diễn thêm lần nữa, rất nhanh sau đó lấy lại được cảm xúc của nhân vật.

Kim Tại Hưởng vỗ nhẹ tay lên chiếc gối: "Cậu nằm xuống đây đi."

Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn nằm xuống giường, tiếp tục nghe Kim Tại Hưởng hướng dẫn.

"Lông mày phải hơi nhíu lại, giống như sau khi uống rượu bụng vô cùng khó chịu. Âm giọng nhất định phải thật chậm rãi, càng khó nghe càng tốt. Tốt nhất là hạ thấp tông giọng xuống mức thấp nhất có thể"

Tuấn Chung Quốc gật nhẹ đầu: "Tôi biết rồi."

Lúc này chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, Tuấn Chung Quốc đã cảm nhận được cảm xúc dễ chịu mềm mại trên mái tóc của mình. Biết Kim Tại Hưởng đã nhập vai, cậu cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, để Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng lấy bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc mình.

Tuấn Chung Quốc hoàn toàn làm theo chỉ dẫn của Kim Tại Hưởng, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hàm hồ không rõ.

Bàn tay Kim Tại Hưởng chạm từ mái tóc, lướt xuống gò má, cuối cùng là miết nhẹ lên cánh môi hồng hào của người kia, ánh mắt tràn ngập thâm tình dịu dàng gọi một tiếng: "Tiểu Quốc."

Trong lòng Tuấn Chung Quốc khẽ khàng run lên.

"Tiểu Quốc." Kim Tại Hưởng cúi thấp người xuống, lại gọi tên của Điền Chính Quốc, nhưng Tuấn Chung Quốc không hiểu sao có cảm giác như anh thực sự đang gọi cậu.

"Anh thích em. Rất thích em. Vô cùng thích em." Kim Tại Hưởng áp sát thân người trên lên l*иg ngực của Tuấn Chung Quốc. Khuôn mặt dần hạ thấp xuống, sau đó nhẹ nhàng đáp môi xuống hai cánh môi khép hờ của cậu.

Thời điểm bốn phiến môi chạm vào nhau, lần thứ hai trong ngày cảm giác được thế giới trước mặt một trận chao đảo. Kim Tại Hưởng hơi thở không được ổn định mở mắt ra, nhìn thấy vị trí của hai người đã bị hành động của Tuấn Chung Quốc làm cho thay đổi.

"Vậy quan hệ của anh cùng với người đàn ông kia rốt cuộc là thế nào?"

Kim Tại Hưởng nhất thời hơi ngây người, l*иg ngực bắt đầu cảm thấy khó thở. Ánh mắt của thanh niên trước mắt vô cùng sắc bén, biểu cảm giống như hoàn toàn nghiêm túc chất vấn anh.

"Lời thoại không phải như vậy." Kim Tại Hưởng hít sâu một hơi, lấy lại được bình tĩnh: "Đáng lẽ ra cậu phải nói mớ tên người trong mộng của nhân vật Điền Chính Quốc."

"A." Tuấn Chung Quốc giật mình, nhanh chóng rời khỏi người của Kim Tại Hưởng, rối rít cúi đầu: "Xin lỗi, tôi nhớ nhầm cảnh."

"Không có việc gì." Kim Tại Hưởng chống tay ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo xộc xệch, "Có điều biểu cảm của cậu không tồi. Lời thoại không bị vấp, ánh mắt cũng thực sự có hồn. Cậu cố gắng thêm một chút nhất định sẽ sớm thành công."

"Cảm ơn anh tiền bối!" Tuấn Chung Quốc lại cúi gập người xuống, gương mặt trông rõ ràng vô cùng thỏa mãn.

"Chờ một chút." Kim Tại Hưởng đưa tay lên, "Sau này còn phải hợp tác với nhau dài, gọi tiền bối như vậy cũng tốt, nhưng sẽ rất bất tiện. Cậu cứ gọi tên tôi là được rồi."

"Thật sao?" Hai mắt Tuấn Chung Quốc bỗng sáng lên: "Tôi có thể gọi anh là Tại Hưởng?"

Kim Tại Hưởng hơi xoa cằm. Gọi Kim Tại Hưởng thì cũng hơi cứng ngắc, đồng ý gật đầu.

"Được."

.

Sau đó hai người có diễn thêm qua một vài cảnh. Đến khoảng nửa chiều, Phác Chí Mẫn mới đem đồ ăn trưa qua. Luôn miệng nói xin lỗi vì có chuyện đột xuất không thể đến đúng giờ được.

"Phải rồi, anh cùng với Trịnh tổng thật sự không có vấn đề gì chứ?" Tuấn Chung Quốc vừa tháo bỏ lớp vỏ bánh vừa lơ đãng hỏi.

"Vấn đề gì là vấn đề gì?" Động tác trên tay khựng lại một lúc, Kim Tại Hưởng bày ra một bộ mặt vô cùng bình tĩnh, rất thoải mái tiếp tục ăn bánh: "Chỉ là bạn bình thường thôi, cũng ở mức độ có chút quen biết."

Cái danh diễn viên cũng không phải chỉ để trưng.

"Chỉ vậy thôi?" Nếu chú ý nhìn kĩ liền thấy Tuấn Chung Quốc hơi nhíu mày, nhưng lại rất nhanh mỉm cười: "Tôi lại cứ nghĩ có ẩn tình gì đó."

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kim Tại Hưởng không nhìn rõ ra là biểu tình gì, "Tôi thấy ngoài một người bạn ra còn có thể có mối quan hệ nào khác."

"Bạn giường? Người yêu? Hay người yêu cũ?"

Kim Tại Hưởng căng cứng cơ thể, trợn mắt nhìn qua, Tuấn Chung Quốc phẩy tay cười cười: "Tôi đùa đó, anh căng thẳng như vậy làm gì. Bởi vì lúc sáng nay tôi qua đón anh, ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy."

"Cũng có thể cậu làm gì đó khiến anh ta phật lòng." Kim Tại Hưởng hơi siết tay, nhưng khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười: "Được rồi không bàn về vấn đề này nữa. Đạo diễn Vương nói ngày mai sẽ xong phần ngoại cảnh. Chúng ta chỉ diễn ở đây trong khoảng 20 cảnh đầu, sau đó sẽ đổi địa điểm sang thành phố B."

"Như vậy à." Tuấn Chung Quốc cũng nhanh chóng theo sát chủ đề của anh, "Vậy còn chỗ ở của chúng ta thì sao? Chỗ tôi quá xa so với phim trường, sợ rằng sẽ làm chậm tiến độ của mọi người."

"Khách sạn của tôi cũng vậy. Lần trước thuê chỗ đó là để dễ dàng đi lại với phim trường bên 'Ánh Hoàng Hôn' của đạo diễn Triệu."

Tuấn Chung Quốc ngay lập tức vỗ tay đề nghị: "Đúng rồi. Tôi nghe quản lý nói ngay gần đây có một khách sạn được thuê chủ yếu là các nghệ sĩ trong giới giải trí. Chúng ta thử qua đó xem sao."

Kim Tại Hưởng hơi đắn đo, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Kết quả buổi tối hai người đứng trước bàn tiếp tân của khách sạn mà Tuấn Chung Quốc giới thiệu, Kim Tại Hưởng nghe được một tin vô cùng chấn động, giống như sét đánh giữa trời quang.

"Xin lỗi quý khách, hiện tại chỉ còn lại một phòng đôi thôi ạ"

Kim Tại Hưởng "..."

_---/---_

muốn đào hố nữa quá mọi ngừi ơi ;;___;;