Chương 40

Liễu Tịnh Thanh mới từ quán cà phê đi ra liền nhận được điện thoại của Lý Thủ Nhất.

"Hôm nay em có thi tháng, tan học sớm hơn thường ngày nên đã về nhà rồi." Lý Thủ Nhất thấy đã sắp 5 giờ liền vội vàng gọi điện thoại cho Liễu Tịnh Thanh để Liễu Tịnh Thanh khỏi đến trường đón mình.

"Được, tôi biết rồi." Liễu Tịnh Thanh nghĩ đến Lý Thủ Nhất đã về nhà liền tăng tốc lái xe về nhà.

Lý Thủ Nhất về đến nhà liền bắt đầu thu dọn phòng ốc. Mặc dù Liễu Tịnh Thanh đề nghị sắp thi đại học rồi, muốn mời một người làm công theo giờ, nhưng bị Lý Thủ Nhất quyết liệt bác bỏ. Nàng cảm thấy một tuần về nhà một lần, dù bỏ hơn một giờ làm việc nhà cũng không làm chậm trễ việc gì, giá trị tồn tại nho nhỏ của nàng mới không bị tước đoạt chứ.

Lý Thủ Nhất thu dọn một giờ, thu dọn gần xong, cảm thấy Liễu Tịnh Thanh sắp về nhà liền vội vàng về phòng tắm đi tắm.

Liễu Tịnh Thanh về đến lập tức lên lầu tìm Lý Thủ Nhất nhưng không thấy, có lẽ vì tâm lý muốn xác nhận Lý Thủ Nhất có trong phòng không nên cô cũng thuận tay mở cửa phòng tắm ra, thật sự nhìn thấy Lý Thủ Nhất người trống trơn trong phòng tắm. Nhắc mới nói, Lý Thủ Nhất là phụ nữ khỏa thân mà lần đầu tiên Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy. Ngực Lý Thủ Nhất thật ra đã lớn hơn một chút so với dự liệu của Liễu Tịnh Thanh, tuy là không quá lớn nhưng cũng xinh xắn, trắng trắng hồng hồng non nớt, bụng bằng phẳng, vòng eo mảnh khảnh, còn có rừng rậm nhỏ không quá rậm rạp, vùng tam giác như ẩn như hiện, hai chân thon dài mà gợi cảm, tất cả đều nhìn qua không sót gì. Không còn nghi ngờ, đây là một thân thể thiếu nữ xinh đẹp lại cám dỗ người ta. Liễu Tịnh Thanh không có làm được phi lễ chớ nhìn rồi lập tức lui ra ngoài, mà nhìn Lý Thủ Nhất toàn bộ từ đầu đến chân. Rõ ràng giống y như cấu tạo cơ thể của mình, nhưng Liễu Tịnh Thanh vẫn là bị nào đó chấn động, lại khiến cô nhìn không dời được tầm mắt.

Lý Thủ Nhất vừa vặn tắm xong, mới vừa tắt vòi hoa sen, đang chuẩn bị cầm khăn tắm lau người; ngay vào lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Lý Thủ Nhất bị dọa choáng váng, nhất thời quên che đậy thân thể của mình. Chờ nàng phản ứng lại, vội vàng rút khăn tắm bao bọc lại thân thể của mình, mà ánh mắt có vẻ nóng bỏng của Liễu Tịnh Thanh khiến Lý Thủ Nhất cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lý Thủ Nhất bao xong rồi, Liễu Tịnh Thanh mới ý thức được dường như mình nhìn chằm chằm Lý Thủ Nhất lỏa thể đã nhìn quá lâu, người cô lập tức lui ra, thuận tiện đóng cửa lại.

Nhưng nội tâm Liễu Tịnh Thanh bị chấn động nào đó cũng không vì vậy mà bình phục lại. Thân thể xinh đẹp của Lý Thủ Nhất giống như khắc trong não cô, hình ảnh quá rõ ràng. Cô thừa nhận thân thể thiếu nữ xem ra là xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức khiến cô có chút muốn chạm vào.

Lý Thủ Nhất phản ứng chậm mấy nhịp, Liễu Tịnh Thanh đã ra ngoài rồi, nàng cảm thấy mặt mình thật nóng. Nàng nhìn chính mình trong gương, mặt đều đỏ đến cổ. Nàng hít sâu một hơi, Liễu Tịnh Thanh với mình đều là nữ, nhìn một chút cũng không có gì, Lý Thủ Nhất tự nhủ. Nhưng nghĩ đến Liễu Tịnh Thanh đã nhìn hết thân thể của mình, vừa nghĩ tới thì khuôn mặt vừa bình phục lại đỏ ửng lên.

Bắt đầu dù sao cứ ở phòng tắm ngây ngốc hình như càng kỳ quái, nàng cảm thấy mình hẳn nên tự nhiên một chút. Vốn chính là chuyện rất tự nhiên, cũng không biết tại sao mình lại xấu hổ như vậy. Vì thế lúc mặt không còn đỏ nữa Lý Thủ Nhất rốt cuộc đi ra, nhưng nàng vừa bước ra, đối diện với ánh mắt của Liễu Tịnh Thanh, mặt của nàng xoạt một cái vừa nóng vừa đỏ trở lại.

Trong lòng Liễu Tịnh Thanh có một thứ gì đó chính cô không bắt giữ được, giống như con lươn vậy, trơn tuồn tuột. Nếu không bắt được, vậy cô không bắt nữa, nhưng khi nhìn mặt Lý Thủ Nhất đỏ y như trái táo đỏ liền cảm thấy buồn cười. Chẳng qua là bị mình nhìn hết chút xíu, có đến mức xấu hổ như vậy sao?

"Em đang xấu hổ sao?" Liễu Tịnh Thanh biết còn cố hỏi.

Lý Thủ Nhất đỏ mặt gật đầu, nàng cảm thấy da mặt mình đặc biệt mỏng, nàng cũng có thể tưởng tượng được giờ phút này mặt mình đỏ cỡ nào.

"Tại sao chứ? Tôi cũng không phải là nam, nhìn một chút cũng đâu có sao." Liễu Tịnh Thanh nói. Cô cảm thấy Lý Thủ Nhất dường như phản ứng quá mức rồi, xấu hổ một chút rất bình thường, xấu hổ lâu như vậy thì có hơi kỳ lạ.

"Không biết, chính là cảm thấy rất kỳ cục." Lý Thủ Nhất nói có chút không được tự nhiên. Nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đặc biệt cố ý trêu chọc mình, rõ ràng trong tình huống này thì không nên nhắc lại chuyện này, đã biết rõ người ta xấu hổ mà.

"Em nhanh chóng thay quần áo đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm." Tuy là Liễu Tịnh Thanh cũng không hiểu tâm thái của Lý Thủ Nhất, nhưng mà trong tiềm thức, cô vẫn có chút vui thích.

"Chị đi ra ngoài trước đi." Lý Thủ Nhất đỏ mặt nói. Nàng là quấn khăn tắm đi ra, nàng cho rằng Liễu Tịnh Thanh sẽ không về sớm như vậy.

"Mới vừa rồi tôi cũng đã nhìn, lại nhìn một lần cũng vậy thôi." Liễu Tịnh Thanh nói mười phần cố ý.

Lý Thủ Nhất cảm thấy lại để cho Liễu Tịnh Thanh nhìn khắp thân thể một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ nổ tung tại chỗ.

"Tịnh Thanh..." Lý Thủ Nhất kêu tên Liễu Tịnh Thanh, xấu hổ lại mang theo mấy phần nũng nịu.

"Được rồi, không trêu em nữa, tôi ở dưới lầu chờ em." Liễu Tịnh Thanh quyết định bỏ qua cho Lý Thủ Nhất, liền đi xuống lầu trước.

Đêm đó, các nàng vẫn ngủ chung như trước giờ, nhưng bất kể là Liễu Tịnh Thanh hay Lý Thủ Nhất, cảm thấy chung quy là có một chút xíu cảm giác không giống.

Lý Thủ Nhất có phần không dám với tay lên cánh tay Liễu Tịnh Thanh. Dĩ nhiên Liễu Tịnh Thanh đã quen bị Lý Thủ Nhất ôm cánh tay ngủ lập tức cảm giác được, trái lại cô có chút không quen, cô suy nghĩ chẳng lẽ Lý Thủ Nhất vẫn còn đang xấu hổ sao?

Liễu Tịnh Thanh xoay thân thể qua Lý Thủ Nhất, ngửi hương thơm thiếu nữ trên người Lý Thủ Nhất. Trước kia cô vẫn luôn biết trên người Lý Thủ Nhất cũng rất thơm, nhưng cho tới nay chưa từng cảm thấy thơm như vậy, khiến cô bất giác cách thân thể Lý Thủ Nhất càng sát một chút.

Liễu Tịnh Thanh đến gần khiến Lý Thủ Nhất cảm giác không hiểu sao có chút hồi hộp, nhưng nàng cũng không biết mình đang hồi hộp cái gì.

"Em vẫn còn xấu hổ sao?" Liễu Tịnh Thanh hỏi bên tai Lý Thủ Nhất.

Nhiệt khí khi nói chuyện phả bên tai Lý Thủ Nhất, Lý Thủ Nhất cảm giác lỗ chân lông đều dãn ra, có chút tê dại. Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, xa lạ như vậy, lại giống như bí mật khó mà mở miệng, cho nên nàng lại đỏ mặt.

"Lỗ tai của em cũng đỏ luôn rồi." Liễu Tịnh Thanh duỗi tay sờ trái tai đỏ bừng của Lý Thủ Nhất. Lý Thủ Nhất có phần quá dễ xấu hổ đi, Liễu Tịnh Thanh âm thầm nghĩ, nhưng mà sờ trái tai Lý Thủ Nhất cảm giác mềm nhũn, sờ rất đã.

Vốn dĩ lỗ tai của Lý Thủ Nhất nhạy cảm, loại cảm giác tư mật khó mà mở miệng đó càng sâu hơn, nàng co rụt thân thể, muốn tránh né cảm giác Liễu Tịnh Thanh đυ.ng chạm. Nàng không biết thân thể mình làm sao vậy, đối với bí mật trên thân thể, nàng còn chưa biết gì cả.

"Nhột lắm." Lý Thủ Nhất giải thích cho hành động tránh né của mình, sau đó xoay người, "Em cũng phải sờ lỗ tai chị." Tâm tư nào đó đang nghĩ: không biết Liễu Tịnh Thanh có cảm giác giống mình vừa rồi không?

Lý Thủ Nhất cũng nghiêng thân qua, sau đó vươn tau muốn sờ lỗ tai Liễu Tịnh Thanh. Liễu Tịnh Thanh đưa tay ngăn trở tay Lý Thủ Nhất đang duỗi tới, hai người ở trên giường đùa giỡn náo loạn lên.