Chương 41

Chơi ồn ào, tay chân tiếp xúc là tránh không khỏi, hơn nữa Lý Thủ Nhất cao hơn Liễu Tịnh Thanh, so với Liễu Tịnh Thanh trẻ hơn nhiều tuổi như vậy, thể lực tự nhiên tốt hơn Liễu Tịnh Thanh. Nàng dùng chân của mình đè chận chân Liễu Tịnh Thanh, sau đó dùng tay mình đè lại cổ tay Liễu Tịnh Thanh.

"Chị hết nhúc nhích được rồi." Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh bị mình đè dưới thân không nhúc nhích nổi, vui vẻ nói.

Lúc này Liễu Tịnh Thanh mới phát hiện khí lực của Lý Thủ Nhất lớn như vậy, cô rất nhanh đã phát hiện thể lực của mình gặp cảnh bất lợi, nhưng cô vẫn cố hết sức tránh thoát áp chế của Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh vẫn không từ bỏ giãy giụa, dứt khoát dùng sức nặng thân mình đè trên người Liễu Tịnh Thanh, khiến Liễu Tịnh Thanh hoàn toàn không thể động đậy.

Thân thể Lý Thủ Nhất hầu như cả người đều đè trên người mình, mềm mại như vậy đè ép ở trên người mình, cảm giác vừa nặng lại mềm mại, lúc này Liễu Tịnh Thanh mới phát hiện tư thế giữa các nàng thân mật như vậy, hơn nữa tóc Lý Thủ Nhất rũ xuống trên mặt mình, khiến cô cảm giác gò mà có chút nhột.

Liễu Tịnh Thanh đột nhiên không vùng vẫy, Lý Thủ Nhất mới phát hiện Liễu Tịnh Thanh đang nhìn mình. Nàng cũng đang nhìn Liễu Tịnh Thanh, nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh thật là đẹp mắt, đẹp mắt đến nỗi nàng đều muốn hôn mặt Liễu Tịnh Thanh một cái rồi. Lý Thủ Nhất cảm thấy đối với người vô cùng thích, có cảm giác muốn thân cận như vậy là vô cùng bình thường.

"Lý Thủ Nhất, có phải em lên cân hay không, nặng chết được." Liễu Tịnh Thanh cũng cảm thấy bầu không khí có loại cảm giác nói không được, nói không rõ, nên nửa thật nửa giả oán trách Lý Thủ Nhất.

"Làm gì có mập lên chứ!" Lý Thủ Nhất sợ đè hư Liễu Tịnh Thanh, vội vàng xoay mình từ trên người Liễu Tịnh Thanh xuống, nằm bên cạnh Liễu Tịnh Thanh.

"Tôi sờ một cái xem rốt cuộc có lên cân hay không." Vừa nói, Liễu Tịnh Thanh đưa tay sờ eo Lý Thủ Nhất một cái.

Lý Thủ Nhất bị sờ, hơi nhột, còn có cảm giác tê dại. Nàng không chịu nổi cảm giác như thế, vội vàng co rụt eo lại, không để Liễu Tịnh Thanh đυ.ng hông của mình nữa.

"Nhột quá..." Lý Thủ Nhất cười có chút rạng rỡ nói. Trước kia Liễu Tịnh Thanh rất ít động thủ động cước với mình, nàng cảm thấy hình như Liễu Tịnh Thanh đối với mình lại thân cận một chút, điều này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

"Được rồi, không đùa em nữa, đi ngủ mau." Liễu Tịnh Thanh cũng cảm thấy huyên náo đã đủ, nên ngủ.

"Dạ" Lần này Lý Thủ Nhất ngoan ngoãn nghe lời nằm ở bên cạnh Liễu Tịnh Thanh. Sau khi trải qua đùa giỡn một vòng, rốt cuộc Lý Thủ Nhất cảm thấy không còn xấu hổ như vậy nữa. Nàng ôm cánh tay Liễu Tịnh Thanh, nàng vẫn là quen ôm cánh tay Liễu Tịnh Thanh ngủ.

Liễu Tịnh Thanh cảm giác được mềm mại của Lý Thủ Nhất đang để ở cánh tay mình, cô lại nghĩ đến trước đó nhìn thấy Lý Thủ Nhất khỏa thân, điều này khiến thân tâm cô đều có xao động nào đó. Xao động khó hiểu khiến Liễu Tịnh Thanh tuy phát giác ra lại vẫn cảm thấy không cách nào phân rõ. Nhưng mà Liễu Tịnh Thanh cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, nên cho dù trong nội tâm mình có phạm vi không biết, nhưng cô lại không có hứng thú thăm dò, giống như dòng sông chảy dưới cầu, cho dù trên cầu nhìn có vẻ bình tĩnh như vậy.

Kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn lại 2,3 tháng, cho dù Lý Thủ Nhất cảm giác được giữa mình và Liễu Tịnh Thanh càng trở nên thân mật, nhưng nàng luôn không thể nhất tâm nhị dụng. Vào lúc những bạn học khác chung quanh đều đang chúi đầu căng thẳng ôn tập, tự nhiên Lý Thủ Nhất cũng bị người khác lây nhiễm, cũng không thể không chúi đầu vào ôn luyện cho kỳ thi tốt nghiệp. Một khi nghiêm túc tập trung vào một chuyện thì thời gian qua rất nhanh, rất nhanh liền nghênh đón kỳ kiểm tra chất lượng cấp tỉnh.

Lý Thủ Nhất thi tạm được, nếu như nàng duy trì thành tích như kỳ kiểm tra chất lượng tỉnh thì có thể thi vào một trường đại học bậc 2 tương đối khá. Trường đại học Liễu Tịnh Thanh cũng giúp Lý Thủ Nhất chọn xong, là trường đại học bậc hai khá ổn ở bản địa, ở nội thành, cách nhà cũng không xa, đến lúc đó Lý Thủ Nhất cũng không cần ở nội trú, tránh cho đến lúc đó còn phải một tuần mới có thể gặp một lần. Liễu Tịnh Thanh đều đã lên kế hoạch cho cuộc sống đại học của Lý Thủ Nhất ổn thỏa, nghỉ đông và nghỉ hè thì đến công ty mình làm việc là tốt rồi. Sau này tốt nghiệp đại học rồi vào công ty minh dĩ nhiên ũng là tốt nhất, nếu như Lý Thủ Nhất không có ý kiến.

Trường học của Liễu Tịnh Thanh chọn, Lý Thủ Nhất xem thấy cũng là lựa chọn tốt nhất. Đối với nàng mà nói, không khó thi, chỉ cần phát huy bình thường liền có thể thi đậu, cho nên Lý Thủ Nhất hoàn toàn lấy trường học này làm mục tiêu.

Trong kiếp sống những ngày cuối cùng của cao tam không ngừng thi thử, ôn tập, thi hàng tháng biến thành thi hàng tuần. Sau một lần thi tuần, rốt cuộc nghênh đón tháng sau căng thẳng.

Thi tốt nghiệp kỳ này, Liễu Tịnh Thanh cũng giống như thi lên cấp ba lần trước, không chờ ở bên ngoài, nhưng mỗi ngày cô đều đưa đón. Lý Thủ Nhất trái lại không có căng thẳng như vậy, bởi vì so với thi cấp 3 năm đó, nàng đối với kỳ thi tốt nghiệp kỳ này nắm chắc hơn một chút, dù sao mục tiêu Liễu Tịnh Thanh định cho nàng cũng không khó.

Lý Thủ Nhất thi tốt nghiệp xong, còn chưa có thành tích, Phương Văn Thanh vẫn cứ nhét cho Lý Thủ Nhất mấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết.

"Lý Thủ Nhất, cậu phải xem hết cho mình." Phương Văn Thanh ra lệnh.

"Không thích xem truyện tranh và tiểu thuyết mà cậu xem." Lý Thủ Nhất lắc đầu, không thích truyện tranh đam mỹ cảu Phương Văn Thanh, tam quan không ngay thẳng, còn cay mắt.

"Cậu thi tốt nghiệp xong rồi, cũng không có chuyện gì làm, thì xem mấy quyển sách này đi. Mấy cuốn này không phải là truyện tranh đam mỹ, cậu nhất định sẽ thích xem." Phương Văn Thanh nói gạt.

"Mình thật không muốn xem." Lý Thủ Nhất vẫn cảm thấy rất miễn cưỡng.

"Cậu không xem, chúng ta tuyệt giao!" Phương Văn Thanh nói uy hϊếp, cô thật không dễ dàng mới chờ đến lúc Lý Thủ Nhất thi tốt nghiệp xong, nếu không đã sớm làm giáo dục khai sáng rồi. Cô đợi lâu như vậy, chính là rất muốn kiểm tra thành quả, mẹ con cấm kỵ gì đó, vừa nghĩ thôi cô đã cảm thấy rất hưng phấn, Lý Thủ Nhất sao có thể bước tới cửa lại rút lui chứ?

"Cậu có cần phải vậy không?" Lý Thủ Nhất cảm thấy Phương Văn Thanh rất khoa trương, có cần vì không xem mấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết mà tuyệt giao sao? Rất nhiều lúc, nàng cảm thấy Phương Văn Thanh là một tên bất chấp lý lẽ, chí ít là rất nhiều lúc, nàng cảm thấy Phương Văn Thanh và mình không phải là cùng loài trên một hành tinh.

"Mình nói được là làm được, rốt cuộc cậu có xem hay không?" Phương Văn Thanh không nhẫn nại nói.

"Mình xem còn không được sao?" Tính tình Lý Thủ Nhất mềm, nhược điểm dễ dàng thỏa hiệp lần nữa lộ rõ.

"Rất tốt, đến lúc đó mình sẽ gọi điện thoại cho cậu khảo tình tiết." Phương Văn Thanh sợ Lý Thủ Nhất bằng mặt không bằng lòng, cho nên cố ý dặn dò.

"Được rồi, cũng đã thi xong, còn muốn khảo mình." Lý Thủ Nhất cảm thấy vì duy trì tình hữu nghị với học bá, không thể không làm một chút hy sinh. Nàng cảm thấy tính cách Phương Văn Thanh thật có chút bá đạo, rõ ràng lớn lên có chiều cao và tướng mạo khả ái.

Thời gian này, Lý Thủ Nhất 19 tuổi, Liễu Tịnh Thanh vừa đúng 30 tuổi, Phương Văn Thanh 17 tuổi.