Chương 5

Mấy người phụ nữ muốn bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn không có đi, có lẽ họ cũng muốn chờ một kết quả.

Sau khi Lý Thủ Nhất tới được nửa tiếng, đèn phòng giải phẫu tắt , bác sĩ đi ra, Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh còn có những người phụ nữ cùng tiến đến phía trước, bác sĩ lắc đầu một cái.

Đám người phụ nữ vốn đang tức giận, sau khi biết Lý Quân cấp cứu vô hiệu đã chết, lại không biết nói gì. Một số tự nhận mình xui xẻo bỏ đi, vẫn có hai ba người liền khóc tại chỗ, còn có một hai người biểu hiện ưu tư phức tạp, rõ ràng vẫn còn có chút không cam lòng.

"Tên khốn này ngược lại là thông minh, trực tiếp chết, xong hết mọi chuyện, ngay cả người để đòi một lời giải thích cũng không có, tôi thậm chí muốn lôi thi thể hắn ra đây đánh rồi!" Hiển nhiên người phụ nữ nói những lời này là một người tính tình mạnh mẽ.

Lý Thủ Nhất không có quá nhiều tâm tình đi chú ý người khác, nàng duy nhất chỉ nhìn Liễu Tịnh Thanh, Liễu Tịnh Thanh không nói gì, tất nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng.

"Vào xem anh em đi." Liễu Tịnh Thanh vừa nói liền dẫn Lý Thủ Nhất cùng nhau đi vào.

Lúc Lý Thủ Nhất đi vào, trên người Lý Quân đã đắp vải trắng. Nàng không biết tại sao bệnh viện đặc biệt thích màu trắng, bác sĩ mặc áo là màu trắng, ra trải giường cũng là màu trắng, giờ phút này ngay cả tấm vải đắp trên người ba nàng cũng là màu trắng, nàng lần đầu tiên không thích màu trắng. Lý Thủ Nhất vẫn luôn cho rằng làm quá nhiều chuyện xấu nhất định sẽ có báo ứng, ba nàng thường xuyên lừa gạt cảm tình lừa gạt tiền của phụ nữ cũng sẽ có báo ứng, thế nhưng giờ phút này nhìn Lý Quân không còn một chút sinh khí, trong lòng Lý Thủ Nhất cảm thấy nỗi sợ hãi và khổ sở mà trước nay chưa từng có. Nàng với Lý Quân cũng không có quá nhiều cảm tình, cảm tình loại vật này vốn chính là có qua có lại, mặc dù Lý Quân nuôi nàng nhưng chưa hề thật sự để ý đến nàng, hắn để ý bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều nhiều hơn so với để ý con gái mình, nàng cũng đã quen bị Lý Quân đối xử vô trách nhiệm. Nhưng mà lúc này nàng vẫn cảm thấy rất khổ sở, có lẽ so nỗi buồn mất đi thân nhân, Lý Thủ Nhất càng sợ một thân một mình, tứ cố vô thân.

Mặc dù nội tâm Liễu Tịnh Thanh cơ hồ sụp đổ, dẫu sao thì khi biết mình gả lầm người, không có cô gái nào vẫn có thể giữ bình tĩnh, huống chi tên đàn ông khốn kiếp này đột nhiên chết rồi, đột ngột biến mình thành quả phụ trẻ tuổi, không sụp đổ cũng khó. Hơn nữa còn có một mớ cục diện rối rắm phải xử lý, ví dụ như thu dọn hậu sự, còn có đứa em gái tiện nghi này phải giải quyết thế nào. Nghĩ đến Lý Thủ Nhất, Liễu Tịnh Thanh nhìn về phía Lý Thủ Nhất, em gái tên lừa gạt hiển nhiên không phải là người tốt lành gì, chẳng qua là Liễu Tịnh Thanh nhìn về phía thân thể đơn bạc kia khóc đến run rẩy, nhìn có chút đáng thương. Thôi kệ đi, chờ xử lý tang sự của Lý Quân xong rồi mới xử trí Lý Thủ Nhất, ai bảo mình xui xẻo là người phụ nữ duy nhất thật sự có quan hệ vợ chồng với Lý Quân.

Dù sao Lý Thủ Nhất chỉ là một thiếu nữ 15, 16 tuổi, mặc dù so với những cô gái khác trưởng thành sớm một chút, nhưng mà đối mặt với việc người thân duy nhất qua đời, vẫn lộ vẻ ngỡ ngàng lúng túng, chỉ có thể nhìn Liễu Tịnh Thanh lão luyện hỗ trợ xử lý tang sự của ba nàng, giống như thật sự là vợ của ba nàng. Sau khi biết bộ mặt thật của ba nàng, Liễu Tịnh Thanh còn đồng ý giúp đỡ, điều này làm cho Lý Thủ Nhất thật lòng cảm ơn Liễu Tịnh Thanh, Liễu Tịnh Thanh thật tốt, nếu như ba nàng không phải là kẻ lường gạt, mà là thật cưới được Liễu Tịnh Thanh thì tốt rồi, cho dù ba nàng mất rồi, nàng vẫn có thể có một mẹ kế, nhưng bây giờ người mẹ kế này làm gì mà chịu nhận con gái của kẻ lường gạt. Trong qúa trình xử lý hậu sự của ba nàng, Liễu Tịnh Thanh hầu như không nói chuyện với Lý Thủ Nhất, cho nên Lý Thủ Nhất cho là trong lòng Liễu Tịnh Thanh nhất định cực kỳ ghét mình, chẳng qua là cô có lòng tốt nên luôn khoan nhượng sự tồn tại của mình.

Tang lễ của Lý Quân đơn giản lại quạnh quẽ, ngoại trừ mấy người phụ nữ sau khi biết bộ mặt thật của hắn vẫn bằng lòng đến tham dự thì không còn ai đến. Cuối cũng vẫn còn mấy người phụ nữ đến, ba nàng đã đáng giá rồi, Lý Thủ Nhất đã rất thỏa mãn. Lý Thủ Nhất nghĩ nếu như người chết là mình, có lẽ càng quạnh quẽ rồi, nghĩ đến mình đã trở thành cô nhi, trong lòng Lý Thủ Nhất càng bi thương.

Sau khi tang lễ Lý Quân kết thúc, không chờ Liễu Tịnh Thanh kêu nàng cút xéo, Lý Thủ Nhất liền thu dọn túi quần áo chuẩn bị tự mình cút xéo, nàng làm sao còn không biết thẹn mà nương nhờ Liễu gia không chịu đi. Vốn dĩ nàng và Liễu Tịnh Thanh chính là hai người không có chút quan hệ, bởi vì ba nàng nên mới có quan hệ, nhưng giờ đây ba nàng đã chết rồi, hơn nữa chân tướng lừa tiền gạt cưới lại bị đưa ra ánh sáng, Liễu Tịnh Thanh không truy cứu trách nhiệm nàng và ba nàng cấu kết nhau lừa gạt đã là tốt lắm rồi.

Chuyện Lý Quân là tên lừa gạt thật ra thì cũng cho Liễu Tịnh Thanh đả kích rất lớn, cô một lòng chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, tự lựa chọn đối tượng kết hôn chính là muốn nói cho cha mẹ cô biết, cho dù mình chọn một người đàn ông không hề ưu tú kết hôn vẫn sẽ sống rất tốt. Nhưng thực tế lại cho cô một cái tát mạnh, chọn tới chọn lui lại chọn một đống cứt chó, cho dù Lý Quân đã chết nhưng cứt chó còn để lại mùi thối nồng nặc lâu vẫn không tán, cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt giễu cợt của cha mẹ cô lúc đó, một bộ dạng bọn họ đã sớm đoán trước kết quả; trên thực tế cô đã nhận được điện thoại của cha mẹ kêu cô ngày mai trở về một chuyến, thật hiển nhiên ngày mai tuyệt đối không phải là một ngày vui vẻ gì. Thật ra Liễu Tịnh Thanh cũng hoài nghi ban đầu mình quyết định có chính xác hay không, hoặc có lẽ là vì muốn trốn chạy mà phản kháng, sau đó liền kết hôn với một gã đàn ông lai lịch bất minh, thật sự có phần hành động theo cảm tính, cô đang suy nghĩ liệu nghe theo con đường cha mẹ định sẵn cho mình có phải sẽ tương đối tốt hơn không? Nhưng mà Liễu Tịnh Thanh không hề muốn như thế.

Tâm tình Liễu Tịnh Thanh không tốt, lúc đang rót một ly rượu vang uống thì thấy Lý Thủ Nhất đã thu dọn rương hành lý đi ra. Khi Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất, mới nhớ tới mình còn có phiền toái vẫn chưa xử lý.

"Cám ơn chị đã giúp ba em xử lý hậu sự." Lý Thủ Nhất nói cảm ơn Liễu Tịnh Thanh, nếu ba nàng đã chết, nàng nói rõ thân phận thật sự của mình chắc là không vấn đề gì.

"Ba? Hắn không phải anh của em sao?" Liễu Tịnh Thanh cau mày hỏi, .

"Ông ấy đúng thật là ba của em, trước kia ông ấy có qua lại với một người phụ nữ chuyên quản lý hộ tịch ở cục công an, đã đổi một ít thông tin..." Lý Thủ Nhất nói rõ chân tướng với Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh nghe xong chân mày nhíu chặc hơn, đến thân phận cũng có thể đổi thì còn cái gì là thật? Liễu Tịnh Thanh vừa nghĩ tới mình kết hôn với một lão già, còn có thêm một kế nữ lớn như vậy, hoàn toàn bị Lý Quân đùa bỡn trong lòng bàn tay, cô cảm thấy vô cùng hỏng bét. Thật rõ rãng Lý Thủ Nhất đều biết những chuyện này, nghĩ đến Lý Thủ Nhất cũng có phần lừa gạt mình, khiến Liễu Tịnh Thanh có chút thất vọng; cô cho rằng Lý Thủ Nhất không giống Lý Quân, nhưng rồi cô lại cảm giác mình thật buồn cười, ba là tên lường gạt, con gái thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ ?

"Các người thật là khá lắm!" Liễu Tịnh Thanh đã không muốn truy cứu gì nữa, bây giờ chỉ muốn phủi sạch quan hệ với hai cha con lừa gạt này.

"Em cũng không muốn lừa chị, nhưng là ông ấy là ba em, em không có cách nào khác." Lý Thủ Nhất biết Liễu Tịnh Thanh đang giận cá chém thớt với mình, mặc dù nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh giận cá chém thớt với mình là đúng, nhưng nàng vẫn không nhịn được vì chính mình giải thích một câu, nàng thật sự không muốn lừa dối Liễu Tịnh Thanh.