Chương 5: Ta không có người nhà

🍉 Editor: Kyou 🍉

Văn Tự hơi hơi cong môi, đặt Kinh Trập lên bàn rồi thoải mái mở vạt áo ra, sau đó kéo tay cậu lại, vừa lúc để lòng bàn tay cậu chạm vào da thịt của mình: “Còn chỗ nào còn chưa xem thì mong Tạ đại phu cũng xem giúp ta đi.”

Tiểu công tử mặt đỏ như son, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích lời trêu chọc của anh: “Thật ra ta không phải đại phu.”

Tuy rằng bởi vì da mặt mỏng nên không dám cẩn thận nhìn anh, nhưng những nơi mà cậu nhìn được vẫn làm cậu giật mình: “Huynh thật lợi hại! Chỉ mới qua một đêm mà đã tốt hơn nhiều rồi!”

Văn Tự nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu thì bật cười nói: “Là do y thuật cao minh của Tạ công tử.”

“Không phải đâu.” Tạ Lan Tinh cũng cười, cầm lấy cái ấm trên bàn rót nước cho anh: “Gọi ta Lan Tinh là được rồi, nói đến, cũng không biết nên xưng hô huynh thế nào?”

Văn Tự vuốt ve tách trà cậu đưa tới, cùng cậu nhìn nhau một chốc mới mở miệng: “Văn Tự.”

Tiểu công tử đọc lại tên anh một lần, giọng điệu mềm mại làm Văn Tự nghe đến lòng ngứa ngáy, đầu quả tim như bị người cầm nhẹ trong tay.

Anh im lặng nhìn con thú nhỏ vì kinh ngạc mà dựng thẳng đuôi trên bàn, dời tầm mắt, vì tiểu công tử giải thích nghi hoặc: “Tự trong châu tự” (nghĩa là hòn đá)

“Văn Tự.” Thì ra là chữ Tự này.

Văn Tự không biết sao lại có người có thể gọi tên của anh như gọi tên một trân bảo.

Anh có chút giật mình.

Tạ Lan Tinh lại gọi anh, bộ dáng như bọn họ đã quen thuộc từ lâu: “Nhà huynh ở đâu? Ta chưa từng nghe ở kinh thành có nhà nào họ Văn, nơi này là Lạc vương phủ, có cần ta sai người giúp huynh đi báo tin với người nhà không?”

Văn Tự bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt suốt của công tử: “Ta không có người nhà.”

Tạ Lan Tinh nhất thời có chút luống cuống, áy náy nói: “Xin lỗi…”

“Không sao!”

Văn Tự cũng không muốn nhiều lời nên nói sang chuyện khác: “Ta hôn mê bao lâu rồi? Được cứu ở đâu?”

Tiểu công tử lại kiên nhẫn trò chuyện với ang một hồi, đến khi hoàng hôn dần tắt, tiếng gào thét của Liên Kiều truyền tới: “Công tử! Công tử! Người của đại công tử đem thảo dược từ tây bắc đến cho ngài tới rồi kìa!”

Văn Tự nhìn cậu, Tạ Lan Tinh cũng cười nhìn lại: “Văn Tự, thuốc của huynh tới rồi.”

Y đứng dậy nâng Văn Tự về giường, để bé báo tuyết đang ngáy khò khò lại chơi với anh: “Huynh nằm một chút đi, ta qua đó xem một tí rồi thuận tiện bảo Phục Linh chuẩn bị dược thiện và nước nóng cho huynh.”

Tạ Lan Tinh vừa đi, Kinh Trập lập tức mở mắt rồi nằm úp sấp trên chăn nhìn Văn Tự.

Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi khi nãy Văn Tự cũng đã thu được tất cả thông tin mình muốn biết.

Điều khó hiểu duy nhất chính là hắn và Kinh Trập bị thương nặng như thế nhưng thần giới lại không có ai tới tìm.

Anh đánh trọng thương chiến thần mười phương, nhất định sẽ có những thượng thần khác phụng mệnh đi lùng bắt anh.

Nhưng đến bây giờ anh vẫn không thấy bọn họ đâu, là bọn họ buông tha anh, hay là do không tìm được anh?

Từ lúc anh hôn mê cho tới bây giờ một người một thú chưa từng che giấu khí tức của mình, cho dù Kinh Trập không phục hồi tới trạng thái nguyên hình nhưng thượng cổ thần thú xuất hiện tại thế gian, thần giới nhất định sẽ không ngồi xem mà không quản, nhưng không hiểu sao bọn họ vẫn có thể bình an nghỉ ngơi ở chỗ này hơn nửa tháng.

"Ngươi nói xem.” Văn Tự chậm rãi ngồi dậy, nhéo cái lỗ tai tuyết trắng của Kinh Trập.

Kinh Trập đau đến mức kêu meo meo.

“…” Nhân loại nói mi là báo tuyết, ngươi học tiếng mèo làm gì.

Cái chân trước của nó đập đập lên mền biểu thị kháng nghị.

Văn Tự không để ý tới nó, nó ngồi một hồi cũng hết giận, ngồi đàng hoàng lại, giữa trán xuất hiện một luồng sáng, chói đến mức Văn Tự không dám nhìn thắng, một lúc sau, trong miệng của con thú trắng như tuyết ngậm một cốt phiến hắc kim đặt vào tay anh.

Quạt xếp của anh… mười hai cốt phiến, bây giờ chỉ còn lại một cái.