Quyển 1 - Chương 13

Chương 13: Thịnh Ý mơ mộng hão huyền

Thịnh Tình bị đòi hỏi lâu như vậy thì quả thật không còn chút sức lực nào, cả người mệt mỏi dựa vào lòng của Thịnh Lăng, đôi mắt nửa khép nửa mở giống như nàng sẽ thϊếp đi ngay sau đó.

Thịnh Lăng có ý đồ xấu rung rung eo, kí©h thí©ɧ Thịnh Tình phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, hắn nói: “Khanh Khanh, bây giờ vẫn còn sớm, đừng tham ngủ lãng phí thời gian…”

Thịnh Tình tức giận nói: “Muội tham ngủ là do ai?”

Nàng đã thành dáng vẻ như vậy rồi mà nam nhân còn không muốn buông tha cho nàng, vẫn cứ muốn cho nàng ăn gậy thịt của hắn, thỉnh thoảng hắn còn di chuyển mấy cái để chứng tỏ sự tồn tại của nó, quả thật là… tên khốn!

Thịnh Lăng phì cười, nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta được, muốn trách thì chỉ có thể trách muội quá mê người nên vi huynh khó mà cầm lòng được.”

Thịnh Tình hung dữ cắn hắn một cái, sao mà không trách hắn, trách hắn tϊиɧ ŧяùиɠ lên não thì có. Chỉ có điều hễ là nữ tử thì đều thích tình lang khen mình, Thịnh Tình cũng không ngoại lệ, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng vẫn vui mừng, phát cắn này cũng không có chút lực nào cả, chỉ giống như đang liếʍ.

Hai người đang dính nhau như keo dán thì có một con rắn nhỏ chậm rãi trườn vào thư phòng, rồi ung dung bò lên trên án thư.

Thịnh Lăng bắt lấy con rắn nhỏ, ngón tay vừa đẩy vừa bóp hai ba cái đã đẩy được viên sáp trong bụng con rắn ra, bên trong viên sáp có giấu một tờ giấy. Thịnh Lăng nhìn thấy nó, sắc mặt lập tức trở nên u ám vô cùng đáng sợ.

Thịnh Tình thấy vẻ mặt u ám của hắn thì mỉm cười nói: “Có phải ca ca còn có việc bận không, Khanh Khanh đi về không làm phiền huynh nữa nhé?”

Thịnh Lăng cầm lấy tay của nàng cắn một cái, không dùng lực nhưng Thịnh Tình vẫn giả vờ giả vịt kêu đau, Thịnh Lăng bị phản ứng của nàng chọc cười, trả lời: “Muội còn mặt mũi nói nữa sao, rõ ràng tai họa này là do muội gây ra!”

Thì ra lúc Tứ công chúa vừa mới mật báo, Thịnh Lăng giả vờ không xem nhưng thật ra lại âm thầm phái người đi kiểm tra thật giả chuyện mà nàng ta nói, ai ngờ chuyện mà Thịnh Lăng điều tra ra khác xa nhiều so với lời mà Tứ công chúa nói.

Hôm đó Thịnh Ý giữ Thịnh Tình ở lại Tây Cung chưa chắc đã không có chút ý định làm loạn nào với nàngg, sau đó có người chủ động bỏ thuốc Thịnh Tình, muốn dâng hiến nàng cho Thịnh Ý rồi mới đi mật báo. Người bỏ thuốc không phải ai khác, chính là Tứ công chúa vừa ăn cướp vừa la làng này.

Thì ra trong năm nay vị Tứ công chúa này có tình lang nên muốn thoát khỏi Thịnh Ý, nhưng nàng ta vẫn không muốn từ bỏ cuộc sống phung phí xa hoa như bây giờ, thế là tìm cách để có thể vừa thoát thân vừa có thể tiếp tục trải qua cuộc sống như bây giờ. Đúng lúc gặp Thịnh Tình tới cửa nên nàng ta và tình lang lập tức bày ra hết mọi chuyện, đợi đến khi Thịnh Ý xong việc thì đi mật báo.

Chủ ý mà hai người này nghĩ ra rất hay nhưng họ lại không để ý đến sự quan tâm của Thịnh Lăng dành cho Thịnh Tình, cứu nàng đi ngay. Còn khi Thịnh Ý nhìn thấy căn phòng trống rỗng sẽ cảm thấy như thế nào thì Thịnh Lăng không thèm để ý.

Lúc ấy, Thịnh Ý nhìn thấy căn phòng trống rỗng kia thì thật sự đổ mồ hôi lạnh lã chã, vì ông ta nhớ lại có lần mình định nhúng chàm Thịnh Tình thì Thịnh Lăng đã cảnh cáo ông ta, hai chân mềm nhũn tại chỗ, hai ngày sau đó luôn thấp thỏm lo âu không biết Thịnh Lăng định trừng phạt ông ta như thế nào.

Chính thời điểm đó, tình lang của vị Tứ công chúa kia đến tìm Thịnh Ý, thuyết phục ông ta gϊếŧ chết Thịnh Lăng rồi thu quyền hành lại vào trong tay, đến lúc đó Thịnh Ý muốn Thịnh Tình không phải là chuyện dễ như trở lòng bàn tay hay sao? Có thể là do mấy năm nay Thịnh Ý sống quá uất ức, nhất thời bị mê hoặc nên đã đồng ý với cách làm này, lập tức bí mật đi liên hệ với Đảng Bảo Hoàng.

Họ còn nghĩ ra một kế hoạch, đó chính là khống chế Thịnh Tình mà Thịnh Lăng quan tâm nhất rồi sau đó ép hắn đầu hàng. Trong đó, Thịnh Ý còn ác độc muốn cưỡиɠ ɠiαи Thịnh Tình trước mặt Thịnh Lăng. Chuyện này cũng chưa tính là gì, Thịnh Ý còn nói đợi sau khi ông ta hưởng thụ Thịnh Tình xong thì sẽ chia nàng cho một vài người có công…

Chẳng trách sau khi Thịnh Lăng biết được lại tràn đầy giận dữ.

Nhưng người trong cuộc Thịnh Tình này thì lại không có chút phản ứng nào, chỉ nghi hoặc hỏi thăm: “Tình lang của công chúa kia là ai?”

Trong chuyện này, nhìn thoáng qua thì tình lang kia chỉ giống như một người tình của công chúa, nhưng những chuyện này đều do một tay hắn ta thúc đẩy, không có chỗ nào không để lại dấu vết của người này nên Thịnh Tình mới hỏi như thế.

Thịnh Lăng cười lạnh, nói: “Chẳng qua chỉ là một bại tướng dưới tay ta từ lúc đầu mà thôi.”

Thịnh Tình gật đầu rồi hỏi: “Thì ra là vậy, nhưng họ cũng quá xem trọng bản thân mình rồi, tưởng rằng dựa vào những mưu kế này thì có thể đánh bại được huynh sao?”

Thịnh Lăng đáp: “Nếu như chỉ có Thịnh Ý thì có lẽ cũng chỉ có những kế hoạch ngu xuẩn này, nhưng có thêm người này thì chắc còn thủ đoạn phía sau nữa…”

Thịnh Tình không hề hấn gì: “Dù sao tất cả cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng, để ý họ nhiều làm gì chứ ~”

Thịnh Lăng cưng chiều nói: “Đúng đúng đúng, muội muội nói đúng…Nhưng mà có phải bây giờ muội nên giúp ta giải quyết một chuyện không?”

Dứt lời, Thịnh Lăng di chuyển eo, Thịnh Tình kinh ngạc hô một tiếng, sau đó trong phòng nhanh chóng vang lên những âm thanh phóng túng.

Thịnh Lăng dự đoán không sai, người kia còn gây ra chuyện khác nữa. Nhà ngoại của Tiên hoàng hậu xảy ra chuyện.

Tiên hoàng hậu là mẫu thân của Thịnh Lăng và Thịnh Tình, dù mất sớm nhưng bà đã từng nghĩ mọi cách để bảo vệ con của mình, cho dù là lúc hấp hối cũng luôn lo lắng nghĩ về hai đứa con của mình, cho nên đến giờ Thịnh Lăng và Thịnh Tình vẫn luôn chiếu cố cho nhà ngoại, lần này xảy ra chuyện họ cũng không thể bỏ mặc.

Vậy nên ngày kế tiếp sau khi nhận được tin tức, Thịnh Lăng dẫn theo một số người xuất cung, Thịnh Tình thì ở lại trong cung.

Sau khi Thịnh Ý nhận được tin tức thì vô cùng mừng rỡ. Người ông ta sợ nhất chính là Thịnh Lăng, lần này Thịnh Lăng không ở đây, ông ta có thể liều lĩnh mà làm việc, lập tức triệu tập một đám thuộc hạ tiến về phía đông.

Sự yên tĩnh của phía đông bỗng chốc bị phá vỡ, một đám người khí thế hung dữ xông vào lầu Trích Tinh của Thịnh Tình. Thịnh Ý thì ba chân bốn cẳng đá văng cửa khuê phòng của nàng.

Nhìn thấy Thịnh Tình vừa mới tỉnh ngủ, Thịnh Ý lộ ra ý cười hung ác: “Tình nhi, ngoan ngoãn đi theo phụ hoàng thôi!”

Thịnh Tình lập tức tỉnh ngủ, khϊếp sợ nói: “Con không đi, con không đi… Hoàng huynh đâu rồi? Con muốn gặp hoàng huynh!”

Thịnh Ý cười ha hả, đắc ý nói: “Hoàng huynh cái gì, bản thân nó bây giờ còn khó giữ, không phải con quyết định đi hay không! Mau dẫn nó đi cho ta!”

Câu cuối cùng là nói với người ở phía sau ông ta, những người kia cùng tiến lên bắt lấy Thịnh Tình.

Thịnh Tình vùng vẫy cũng không thoát được họ, cuối cùng vẫn bị mang đi, chỉ là không có ai nhìn thấy vẻ nhàm chán và khinh bỉ chợt lóe lên trên mặt của nàng.

Những người này chẳng chịu trói cho chặt, không chuyên nghiệp chút nào  ̄Д ̄.

Thịnh Ý rất hả hê, chắc có lẽ đây là ngày mà ông ta đắc ý nhất trong những năm tháng đã sống từ trước đến giờ. Vì thế, ông ta không vội hưởng thụ mỹ nhân mà tổ chức một lễ chúc mừng to lớn, đặc biệt mang nữ nhi của mình ra chiêu đãi cho những kẻ được gọi là “công thần”, nhìn qua giống như đã nắm chắc chiến thắng.

Thịnh Tình là mỹ nhân mà Thịnh Ý ngày nhớ đêm mong đã lâu nên tất nhiên không cần hầu hạ những “công thần” kia chung với đám tỷ muội, nàng bị nhốt một mình trong một gian phòng, giờ phút này đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài.

“Tam công chúa đúng là nhàn nhã nhỉ, cô không lo lắng cho hoàng huynh của mình sao?” Một nam nhân anh tuấn đi đến. Khi nhìn thấy Thịnh Tình, trong mắt hắn ta không thể giấu được sự rung động: “Tam công chúa có thấy tịch mịch không? Có muốn tại hạ tâm sự với Tam công chúa không?”

Thịnh Tình nghiêng đầu nhìn lại, không thể không thừa nhận nam nhân này có điểm đặc biệt thu hút nữ nhân. Tướng mạo anh tuấn, dáng người thẳng tắp, cả người mặc áo trắng trong tay cầm một cây quạt, có mấy phần dáng vẻ thư sinh mặt trắng áo mũ chỉnh tề.

Nàng lại nhẹ nhàng ngáp một cái rồi hỏi: “Ngươi chính là người tình của công chúa kia?”

Nghe thấy hai chữ “người tình”, vẻ mặt của nam nhân cứng đờ, dường như không ngờ Thịnh Tình sẽ không khách sáo đến như vậy. Nhưng hắn ta nhanh chóng mỉm cười đáp: “Chẳng qua là do Tứ công chúa ái mộ tại hạ thôi, sao Tam công chúa lại nói như vậy.”

Người này đúng là có tài ăn nói, chỉ một câu đã rũ sạch quan hệ của bản thân và Tứ công chúa, nói bóng nói gió tất cả những chuyện này đều là do Tam công chúa tự suy diễn, giống như hắn ta rất vô tội vậy.

Thịnh Tình không bị hắn ta lừa gạt, hỏi tiếp: “Ngươi là người phương nào, vì sao muốn xen vào chuyện nhà của hoàng triều Đại Thịnh ta chứ?”

Nam nhân kia nghe thấy lời này thì lộ ra ý cười u ám, nói: “Câu này của Tam công chúa nói sai rồi, sao lại nói là chuyện nhà của hoàng triều Đại Thịnh các người chứ? Ta có lý do quang minh chính đại đó, dựa theo thứ tự trưởng ấu thì cô nên gọi ta một tiếng hoàng huynh…”

Thịnh Tình hơi nhíu mày lại, thì ra là vậy, thì ra là bại tướng dưới tay của ca ca mình.

Nhớ ngày đó Thịnh Lăng gϊếŧ từ trong lãnh cung ra ngoài, không biết trên người đã dính bao nhiêu máu của “hoàng tử”, có lẽ nam nhân này phải trả giá rất lớn mới có thể thoát ra được, nếu không lúc này đã không nhảy ra ngáng chân nàng và Thịnh Lăng rồi.

Thịnh Tình vô cùng bình tĩnh: “Vị… hoàng huynh này, không biết đến thăm giữa đêm khuya là có ý gì?”

Người kia nghe thấy lời này thì cười nói: “Ta cảm thấy hoàng muội đang ở tuổi hoa nở đẹp nhất của nữ tử mà ở trong phòng thì sẽ tịch mịch, không chịu được nên mới đến đây chơi với hoàng muội…”

Hắn ta nói lời này một cách đường đường chính chính, Thịnh Tình nhìn thấy vẻ nham nhở trong mắt của hắn ta thì sao lại không biết hắn ta đang nghĩ gì chứ? Nàng cười cười: “Ngươi không sợ phụ hoàng truy cứu ngươi sao?”

Người kia khinh thường trả lời: “Hừ, ta sợ ông ta làm gì chứ, chỉ là một tên hèn nhát thôi.”

Thịnh Tình chỉ về phía đằng sau hắn ta rồi nói: “Nhưng mà hình như phụ hoàng rất không đồng tình với cái nhìn của ngươi đó ~”

Vừa quay đầu lại, hắn ta thấy Thịnh Ý đang giận dữ nhìn mình.

Nghĩ lại cũng đúng, nam nhân này muốn làm chút gì đó với Thịnh Tình, Thịnh Ý cũng giống vậy thôi, lần va chạm này đúng lúc có thể để Thịnh Tình xem kịch gϊếŧ thời gian.

Quả nhiên, Thịnh Ý và nam nhân này nhanh chóng lao vào đánh nhau. Chỉ có điều Thịnh Ý túng dục lâu ngày nên cho dù nam nhân này nhìn thì gầy yếu như một thư sinh, hắn ta vẫn nhanh chóng đánh cho Thịnh Ý té ngã xuống đất, từng đấm từng đấm chào hỏi lên trên mặt của Thịnh Ý như muốn đánh chết ông ta.

Chuyện này cũng khó trách, chỉ e là trong đám con cháu có rất ít người không hận Thịnh Ý. Dù sao thì nam nhân này thật sự đã làm những chuyện quá táng tận lương tâm.

Cuối cùng, Thịnh Ý nằm thoi thóp trên mặt đất thì nam nhân mới hài lòng. Hắn ta ngồi dậy, phun nước bọt lên người của Thịnh Ý rồi mắng: “Ông đã hết giá trị lợi dụng rồi, ông cho rằng ta sẽ còn giữ ông lại hay sao? Hừ, ta giải quyết Thịnh Lăng xong thì sẽ lập tức rút gân lột da ông!”

Lúc này, đột nhiên có một đám người từ ngoài cửa đi vào, nam nhân dẫn đầu thản nhiên nhìn hai người kia rồi bất đắc dĩ nói với Thịnh Tình: “Lần này chơi vui vẻ chứ?”