Chương 3

“Cho nên bây giờ nhà chúng ta thiếu nợ 300 vạn sao?” Tô Thanh hỏi lại một lần nữa.

Bố Tô gật đầu.

Tô Thanh muốn hét lên nhưng nhờ vào tính tình trầm ổn vẫn giúp cô bảo trì được tia lý trí cuối cùng, nói, “Bố à, hiện giờ trên tay con chỉ còn lại hai mươi vạn. Trước khi con có thể kiếm được tiền cho bố phá tiếp, thì bố có thể ngoan ngoãn ở nhà xem báo, nói chuyện phiếm chơi cờ với hàng xóm hoặc tới quảng trường nhảy múa, nhé?”

“À, được được, A Thanh, bố sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, vậy còn ba trăm vạn kia…”

Tô Thanh làm ra tư thế OK, sau đó bình tĩnh vuốt mặt, hít sâu, trấn an nói, “Con sẽ tìm người hỏi vay mượn. Bố đưa số điện thoại của bạn bố cho con đi.”

“Ừ, cảm ơn con nhiều lắm!”

Sau đó Tô Thanh phải quanh co lòng vòng giải quyết một lượt, chờ tới khi xong xuôi hết, cô đã mệt mỏi tới mức nằm liệt trên giường.

Sau đó mơ thấy người mẹ thời thơ ấu của mình, khuôn mặt hiền từ.

.

.

.

Khâu tổng đưa mắt nhìn Tống Ninh Ba, đây là một nam nhân với diện mạo tuấn mỹ bất phàm thân hình cao lớn, điểm mấu chốt là anh ta cũng rất có thực lực, là nghệ sĩ lợi hại và nổi bật nhất trong công ty mấy năm gần đây.

“Anh muốn cho Tô Thanh diễn vai nữ này?” Hắn lần nữa xác nhận.

Biểu hiện của Tống Ninh Ba rất thành thục và hiểu chuyện, “Đúng vậy Khâu tổng, tôi và đạo diễn đã xem xét rất nhiều lần, Tô Thanh là người phù hợp với nhân vật này nhất.”

“Vậy là không mở buổi tuyển chọn nữa?” Khâu tổng hỏi lại.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ giá trị, tư thế hắn thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế da thật xa xỉ. Hắn thậm chí còn ưu nhã vắt chéo hai chân, ống quần tây hơi kéo lên làm lộ ra đôi vớ cùng màu với quần tây. Ở cái thời buổi lưu hành loại vớ ngắn thời trang thì hắn vẫn giữ hình thức mang vớ dài truyền thống.

Suy cho cùng thì, Khâu tổng không phải là diễn viên, hắn là đại boss.

“Mở buổi tuyển chọn là vì chúng ta không tìm thấy được người phù hợp, nhưng vai diễn này rõ ràng là công ty có một người rất thích hợp rồi.” Tống Ninh Ba giải thích.

Khâu tổng gật đầu, ngón tay gõ nhịp lên bảng báo cáo nói lời tán đồng, “Tôi thích nhất là điểm này của anh, dứt khoát rõ ràng. Vậy được rồi, cho cô ấy vào vai này đi.”

Tống Ninh Ba thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rõ ràng là trút được gánh nặng.

.

.

.

Tô Thanh thiếu tiền, vì thế chỉ có thể gọi điện vay tiền.

Nhưng gọi cho những người quen biết, lại không thể mượn được bất kỳ ai.

Những người có thể cho cô mượn, cô đều đã mượn qua rồi.

Thời điểm Tô Thanh nhìn đến số điện thoại của Hạ Vũ, trong lòng mờ mịt, Hạ Vũ và cô đều xuất thân từ gia đình bình thường, sao có thể vẫn luôn giang tay giúp cô được.

Cho nên còn có cách nào nữa không đây.

Tô Thanh nhìn Tô phụ dáng người tròn tròn đang ôm đồ ăn vặt ngồi trong phòng khách, tuy tuổi đã ngoài 50 rồi nhưng ánh mắt lại hết sức ngây thơ, vừa nhìn đã biết là rất dễ bị lừa gạt.

Cuối cùng cô vẫn gọi cho Hạ Vũ, “Hạ Vũ, tối nay hai ta gặp mặt chút đi, tôi mời khách.” khóe miệng cô hơi câu lên.

Bên bờ sông, bên cạnh một nam một nữ có rất nhiều chai bia rỗng, trời mùa xuân gió đêm không lạnh lắm, nhưng vì ngồi bờ sông nên cảm giác gió thổi đến vẫn khiến người có chút đau đầu.

Mà cũng có thể là do uống nhiều chất cồn dẫn đến.

Hạ Vũ nghe thấy âm thanh buồn bực của chính mình, “Quyết định rồi sao? Cô biết mà, trong tay tôi vẫn còn một ít.” Làm nghề được bảy tám năm, vận khí của anh ta không tệ, tích cóp được mấy chục vạn.

Tô Thanh uống xuống một ngụm, đầu hơi nhức, có thể là do uống nhiều bia. Cô mỉm cười, nói, “Anh cũng biết mà, căn bản là không đủ.”

“Nếu có thể thì, Tô Thanh, tôi chỉ là nói thật mà thôi…nếu có thể, thì cô đem chú tới viện dưỡng lão đi.”

“Đã muộn rồi, hơn nữa, bố tôi không thể rời khỏi tôi được.” Tô Thanh cười.

Trên mặt Hạ Vũ là sự bất đắc dĩ sâu sắc, anh ta có chút bực bội, “Tôi thật sự không rõ, sao nhân khí của cô lại đi xuống như vậy, kéo theo sự nghiệp cũng tuột dốc không phanh.” Trước kia chính là một minh tinh vô cùng lóa mắt.

“Tôi cũng không rõ.” Tô Thanh vẫn rất thoải mái mà nói tiếp, “Bất quá cho dù là có chuyện gì thì cuộc sống vẫn nên là sống tiếp mà, đúng không?”

Hạ Vũ móc ra một danh thϊếp từ túi áo, đưa tới trước mặt Tô Thanh, nhưng sau đó anh ta liền thu hồi lại, nói, “Nếu cô gọi điện thì sẽ không còn đường lui nữa đâu.”

“Tôi đồng ý với anh, trước vẫn không gom đủ tiền, tôi sẽ đưa bố tới viện điều dưỡng.”

Hạ Vũ chỉ đành đưa danh thϊếp cho cô.

.

.

.

Trước kia Tô Thanh không xem trọng việc nghệ sĩ đi mời rượu, nhưng hiện tại, cô cũng phải dựa vào việc mời rượu này.

Không ngờ cũng có một ngày nữ minh tinh cao cao tại thượng lại lưu lạc đến con đường của tiểu nghệ sĩ tuyến 18.

Bất quá cô còn có chút an ủi bản thân, giá tiền mời cô chắc có thể cao hơn một chút, đúng không?

Kỷ Kỷ tỷ nói, “Đêm nay chị đã hẹn cho em một bữa tiệc rồi. Lúc trước nếu em dự loại tiệc này, bảo đảm một lần em có thể thu vào bốn năm chục vạn!” Trong mắt là nuối tiếc nồng đậm.

“Vâng ạ, sớm biết sau này em sẽ mất đi nhân khí, thì em khẳng định sẽ tham dự loại tiệc này.” Tô Thanh cười tự giễu.

“Đêm nay có một thương nhân tổ chức tiệc, muốn chị sắp xếp mấy gương mặt mỹ mạo tới góp vui. Khi chị giới thiệu tới em, đối phương có chút ấn tượng nên đồng ý trả hai mươi vạn. Trong bữa tiệc có thể sẽ gặp một vài cái móng heo, những ly nào không thể từ chối thì phải uống cho hết. Nếu em đồng ý thì chị đưa địa chỉ cho em.”

“Vâng ạ.”

“Trang điểm kỹ lưỡng một chút, người khách này chị biết, em là bạn của Hạ Vũ, chị dĩ nhiên không hại em đâu.”

“Cảm ơn chị.”

Tô Thanh dùng một tiếng đồng hồ để trang điểm cho bản thân, thoạt nhìn chính là kiểu thời thượng đang được yêu thích hiện nay.

Dạng tiệc thương nghiệp này, cô đã từng dự qua, chỉ là lúc đó cô thuần chất chỉ là xã giao, tựa như đi ăn một bữa tiệc bình thường.