Chương 3: Thời gian bên nhau (1)

Dư Duệ lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng, “đi thêm chút nữa có một tiệm trà ngon lắm, ở đó cũng có nhiều món ăn vặt nữa.”

“Dạ.” Dương An Hy nhẹ nhàng đáp.

“Hôm qua anh giới thiệu bản thân rồi, em còn nhớ tên anh không?”

“Anh Dư Duệ.”

Dư Duệ gật nhẹ đầu hai cái, tỏ vẻ hài lòng, “An Hy, em thích trà hay trà sữa?”

“Em thích trà.”

“Anh cũng vậy.” Dư Duệ cười, giọng điệu nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. “Chỗ đó trà sen là ngon nhất, nhưng hơi ít sen, mỗi lần anh đều gọi thêm 2 phần hạt sen để ăn mới đủ.”

Khoảng thời gian năm nhất đối với Dương An Hy rất tươi đẹp, nhờ có Dư Duệ. Anh không chê cô ít nói, tính tình nhạt nhẽo, thường xuyên rủ cô đi ăn, đi chơi rất nhiều nơi.

Phải đến qua tuổi 18 cô mới nhận ra, thì ra có bạn bè là một điều hay ho đến vậy. Trước giờ luôn cô đơn, mọi người đều không chịu nổi tính cách nhạt nhẽo này của cô.

Có một đàn anh như Dư Duệ bầu bạn thật sự rất may mắn.

Có một lần Dương An Hy hỏi Dư Duệ, “sao anh lại muốn làm bạn với em.”

Dư Duệ xoa đầu cô, xoa qua xoa lại đến đầu tóc rối bù, “làm bạn cũng cần lý do sao, nếu phải có lý do thì… anh cảm thấy em rất đặc biệt nên thích, thân thiết với em.” Chữ thích này được anh nhấn mạnh một chút.

“Em cũng rất thích, rất vui có anh làm bạn.”

Cả hai cười tít mắt.

Dư Duệ quê ở tỉnh, nghỉ hè không về mà ở lại thành phố A. Khi Dương An Hy hỏi thì anh nói có chút bất hòa với gia đình, ko muốn về nhà. Thời gian nghỉ hè sẽ dành ôn tập lấy một số bằng cấp cần thiết.

Đôi lần Dư Duệ sẽ rủ Dương An Hy đến nhà chơi vì buồn chán. Mật khẩu căn hộ cũng nói cho cô biết. Đến nhiều lần Dương An Hy dường như quen thuộc nhà Dư Duệ như nhà mình.

Nhà Dư Duệ ở tầng 11 của một khu chung cư gần trường. Từ đó đi bộ đến trường sẽ tầm 7, 8 phút. Trong nhà đầy đủ tiện nghi, có thể đủ cho một gia đình bình thường sinh sống thoải mái.

Để đáp lại những lần Dư Duệ nấu ăn. Dương An Hy sẽ mua các loại nước uống nhét đầy tủ cho anh. Tủ lạnh nhà Dư Duệ đầy đủ mọi thứ chỉ thiếu những loại đồ uống đóng chai. Nghĩ anh không mua vì không thích các loại nước uống không tốt cho sức khỏe nên cô chọn những loại ít đường và healthy một chút.

Nhớ lại mỗi lần mua đồ uống anh đều dặn 50% đường cho cả hai.

“An Hy, sao em lại học kinh doanh?” Dư Duệ đang ôn tiếng anh, tay hí hoáy cây bút, không ngẩng đầu hỏi Dương An Hy.

“Em học sau này về làm công ty của cha.” Cô ngồi kế bên Dư Duệ, vừa chơi trò đào vàng bằng laptop anh, vừa trả lời.

“Em thích không? Ngành em đang học.”

“Em không thích cũng không ghét, em cũng không biết mình thích gì. Có lẽ em không đặc biệt thích gì cả, dù sao như vậy cũng rất tốt.”

Dư Duệ ngẩng đầu, dùng ngón tay nâng kính lên, quan sát nét mặt Dương An Hy trong thoáng chốc. “Em có hay tâm sự với mẹ không?”

Cô cắn nhẹ môi dưới, cụp mắt trả lời: “Mẹ em mất năm em 10 tuổi.”

“Anh xin lỗi.” Dư Duệ vừa áy náy vừa xót xa buông bút nhìn cô. Tuy là không ngờ đến nhưng lẽ ra anh nên tìm hiểu về những gì xung quanh cô hơn nữa.

“Không sao, qua lâu rồi, xin lỗi vì giờ mới nói cho anh nghe.” Dương An Hy cười cười.

Dư Duệ nắm cánh tay cô kéo một cái, lực không mạnh không nhẹ vừa đủ khiến người cô hướng về phía anh.