Chương 45

Chỗ khác nhau là, nhóm các bé ăn no rồi, năm vị phụ huynh vẫn còn đang đói bụng.

Tất nhiên Đường Danh sẽ không để các bé đói bụng mà làm nhiệm vụ, bà ấy dùng loa cầm tay nói: “Bây giờ đến tiết mục kiểm tra độ ăn ý, các bạn nhỏ cần phải tìm một món quà nhỏ ở trong phòng đồ chơi nhỏ, rồi tặng cho cha mẹ mình.”

“Mỗi một phụ huynh cũng phải viết tên món quà nhỏ mà các bạn nhỏ sẽ tặng mình vào tờ giấy, nếu món phụ huynh mình đoán giống với món quà các bạn nhỏ tặng, thì cha mẹ các cháu mới được ăn sáng nhé.”

“Đương nhiên, tổ chương trình không đến mức vô nhân đạo quá, các vị phụ huynh có một cơ hội được nhìn ống kính, thời gian được quan sát là một phút, khi nào muốn quan sát là do các vị phụ huynh tự quyết định.” Đường Danh nói một hơi một thôi một hồi, cuối cùng chốt hạ: “Thời gian chọn quà là nửa tiếng, thời gian quan sát qua ống kính trễ nhất không được quá phút thứ 25.”

Cũng tức là năm phút cuối cùng, nhóm phụ huynh không được nhìn xem con trai con gái của mình đang làm gì qua ống kính.

Năm đứa trẻ nghe xong sửng sốt hồi lâu, chưa kịp hiểu hết, ngược lại là phụ huynh trong hình chiếu đã hiểu ra, người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên cái ghế thứ ba lập tức đứng dậy vẫy tay: “Tiểu Văn! Chọn cho cha –"

“Ầm –"

Lúc Tiểu Văn còn chưa kịp phản ứng lại, hình chiếu bị tắt ngay lập tức, Đường Danh trong mắt nhóm trẻ con cứ như là đại ma vương, dùng loa cầm tay “gõ gõ”: “Không được gian lận!”

Được trừng trị lại bọn trẻ con này một lần, xả hết cơn tức vừa rồi bị Cố Tiểu Trạch chọc lên rồi chặn ngang lại ra, đạo diễn Đường hân hoan vui sướиɠ ngồi xuống: “Bắt đầu đếm ngược, nửa tiếng đồng hồ nhé~”

“Các bạn nhỏ hãy nhanh chóng di chuyển thôi nào.”

“Tắt máy –"

Loa cầm tay “Tách” một tiếng, tắt đi.

Trong studio bên kia, màn ảnh trước mặt các vị phụ huynh cũng biến thành một màu đen kịt, người vừa rồi lên tiếng là cha Tiểu Văn, một nhạc trưởng nổi tiếng, ông ấy ảo não vỗ trán.

Mục Đàm giang tay ra: “Nếu vừa rồi nói sớm hơn chút là ngon ăn rồi.”

Trên tay bà Cố chỉ có video về từng địa điểm trong phòng đồ chơi nhỏ do tổ chương trình phát, bà làm người quan sát nhìn xem trong phòng có những đồ vật gì, vừa nói: “Tôi cũng khá là hiểu rõ Tiểu Trạch nhà tôi, thứ nó thích cũng chỉ có mấy loại thế này thôi.”

“Chính là cái này.”

Bà nhìn thấy robot Lego bày biện trong góc phòng nhỏ, sột soạt viết vài chữ to trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, vô cùng khí phách.

Quách Mạn ngồi trên ghế số bốn quay đầu hỏi bạn tốt của mình, Hướng Hiểu Ảnh ngồi ở vị trí số một: “Chị Ảnh? Chị chọn gì thế?”