Chương 2

Cố Thanh Uyển nghe vậy thì lên lầu, mục tiêu rất rõ ràng mà đi đến trước cửa phòng em gái, đưa tay đẩy nhẹ nắm cửa.

Sau khi cô ấy đẩy cửa ra thì thấy…

Em gái ngồi ở rìa giường với đầu tóc rối bời đang ngốc nghếch mà lắc lư đôi chân ngắn, tuy đã mặc đồ mới nhưng lại quên cởi đồ ngủ.

Cố Thanh Uyển bất lực lắc đầu, em gái đúng thật là một quả trứng hồ đồ.

Cô ấy nhìn em gái vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đi đến trước nhẹ nhàng dặn dò: “Chúc Chúc, lần sau em nhất định phải nhớ cởi đồ ngủ bên trong ra trước nhé.”

Chúc Chúc thấy trên mặt người vừa bước vào này có rất nhiều chấm đỏ, cô bé cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tiếp đó, sự chú ý của cô bé đã bị “vận rủi” đen như sương mù trên người người này thu hút.

Chúc Chúc: “!!!”

Muốn… muốn ăn quá, cô bé bất giác nuốt nước miếng.

Giây tiếp theo, Chúc Chúc thật sự nhịn không được nữa. Đôi tay nhỏ của cô bé một phát ôm lấy bắp chân của người trước mắt, bắt đầu gặm nhấm cái khí đen đó.

Chúc Chúc gặm ba miếng đã dừng lại, bắt đầu gấp ngón tay để đếm, trong lòng nghĩ: “Anh Bạch Trạch nói rồi, một ngày chỉ được ăn ba miếng, nếu không sẽ béo.”

Hệ thống kinh ngạc: “???”

Vận… Vận rủi cũng ăn được sao? Kí chủ còn có cái gì không ăn được nữa?! [Hệ thống hoài nghi nhân sinh.jpg]

Cố Thanh Uyển nhìn bé đáng yêu đột ngột ôm lấy bắp chân của mình, biến thành “trang sức treo trên chân” của bản thân.

Cô ấy cười rồi xoa lấy cái đầu nhỏ của em gái: “Chúc Chúc, chị hai phải thay đồ cho em nữa, em ngoan ngoãn thả tay ra nhé.”

Cố Thanh Uyển thấy em gái ngoan ngoãn buông tay ra nên liền thuần thục mà thay quần áo cho em gái. Đợi khi thay xong hết, cô ấy mới buột cho em gái hai cái bím tóc nhỏ.

“Chúc Chúc, chị hai dẫn em đi đánh răng rửa mặt nhé.”

Chúc Chúc ngước đầu lên, mở đôi mắt to, ngoan ngoãn để cho người gọi là “chị hai” này dẫn đi.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến trước phòng vệ sinh, ôm cô bé lên ghế chống trượt trước bồn rửa mặt.

Cô ấy rót nước đầy ly sứ trước, rồi mới nặn một ít kem đánh răng vị trái cây cho trẻ em lên bàn chải.

Sau đó, Cố Thanh Uyển thấy em gái đang đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm cô ấy, đùng là vẫn chưa tỉnh hẳn, cô ấy nhếch miệng cười: “Chúc Chúc, há miệng, a~”

“A~”

Chúc Chúc nghe thấy chị hai nói vậy, ngoan ngoãn há miệng mình ra, cái mũi nhỏ nhắn của cô bé đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu nên mặc định là đồ ăn ngon mới cắn lên một miếng.

Cố Thanh Uyển thấy tư thế mở miệng cắn lên như thế là đã xem cái này là đồ ăn ngon rồi, miệng của em gái không ngừng nhóp nhép, cảm giác giống như đang ăn kẹo que.

Cô ấy vội vàng kêu em gái mở miệng ra: “Chúc Chúc mau há miệng ra, cái này không ăn được.”

Cả người Chúc Chúc vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, nhưng vẫn nghe lời mở miệng ra một lần nữa.

Cố Thanh Uyển cúi người xuống kiểm tra kĩ càng, thấy em gái thật sự không ăn kem đánh răng trong miệng mới thở phào một hơi.

Tay phải của cô ấy cầm phần thân của bàn chải đánh răng, kêu em gái để miệng mở, trong lúc đánh răng cho em gái thì nói cho cô bé “kem đánh răng” này không thể ăn được.

“A? Ò~”

Chúc Chúc phát ra âm thanh non nớt mơ hồ, đáp lại chị hai.

Cố Thanh Uyển nghiêm túc đánh răng cho em gái xong, cầm ly sứ lên đưa đến tay của em gái, để cô bé ngậm một miếng nước.