Chương 10.3: Ngủ ở đâu

Chu Tuế Tuế làm hai bát mì trộn mỡ hành, lúc mang ra, Hứa Cận đã ngồi chờ ngoài bàn ăn rồi.

“Vết thương của cậu có cần xử lý trước một chút không?” Cô căng mặt, quan tâm hỏi anh một câu.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ anh bị thương trên mặt thôi, nào ngờ sau khi cởϊ qυầи áo ra rồi cô mới biết, trên vai, trên lưng anh đều có vết máu bầm. Là vệt kéo dài, xem ra là bị gậy gộc quất vào rồi.

Bị thương nặng như thế, ấy vậy mà anh lại không rên một tiếng.

“Chuyện nhỏ thôi, ăn xong thoa một lớp rượu xoa bóp là được.” Hứa Cận không thèm để bụng.

Nhìn chén mì thơm ngào ngạt trước mặt, ngón trỏ anh khẽ động, cầm lấy đũa quấy quấy, thổi cũng không thèm thổi cho nguội, cứ thế đút thẳng vào miệng. Tay nghề của cô cũng không tệ lắm, hương vị đồ ăn nhà thế này, bao lâu rồi Hứa Cận không ăn, anh cũng không nhớ nữa. Dường như từ khi mẹ anh lên làm hiệu trưởng thì anh chưa từng được nếm qua.

Thật ra Chu Tuế Tuế cũng không ngờ được bọn họ lại ở chung hài hòa đến vậy. Cô nói gì anh liền làm theo đó, cô làm gì thì anh ăn đó. Học sinh có vấn đề mà lại có tính cách tốt như thế này hả?

Tới lúc đề cập tới vấn đề ngủ ở đâu, hai người mới có ý kiến bất đồng.

Chu Tuế Tuế để anh tự mình bôi thuốc, cô đi tắm rửa. Sau khi tắm xong đi ra cô mới phát hiện anh đã nằm lên giường của cô rồi.

“Hứa Cận, cậu ngủ ghế sô pha đi!”

Cô dùng giọng điệu thực bình thường, nhìn anh nói.

Bởi vì chuyện anh ngủ ở ghế sô pha là chuyện rất hiển nhiên mà.

Nhưng Hứa Cận lại không nghĩ như thế.

Anh ngồi dậy, xếp bằng trên giường, nhìn cô nhếch miệng cười, ra vẻ kinh ngạc: “Chu Tuế Tuế, cậu sẽ không đơn thuần tới mức cho rằng cô nam quả nữ chung một phòng sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Câu hỏi này, đúng là hỏi cho Chu Tuế Tuế ngu người luôn.

Lúc cô quyết định nhặt anh về cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà cô không tìm được đáp án.

Từ góc nhìn của bạn học mà nói, cô hy vọng bọn họ có thể tôn trọng nhau, duy trì khoảng cách.

Nhưng với tư cách của người yêu thầm anh suốt hai năm, đã mộng không biết bao lần có quan hệ với anh, thậm chí vì để thỏa mãn ảo tượng của mình mà tự học làm video động, cô thực sự hận sao mộng không biến thành thật luôn đi.

Nhưng lý trí thanh tỉnh nói cho cô biết, không được xảy ra tình một đêm.

Hứa Cận, anh sẽ không thích cô, lên giường cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

“Cậu đừng có nói đùa.”

Chu Tuế Tuế ra vẻ trấn định, nói sang chuyện khác: “Buổi tối mình còn thức khuya làm bài tập, cậu ngủ trên giường mình cũng được thôi. Nếu cảm thấy bị quấy rầy thì có thể bảo mình dừng lại, thế có được không?”