Chương 10.2: Bối rối

Chuyện giày dép cuối cùng cũng giải quyết xong. Lúc này Hứa Cận mới chú ý tới cách bài trí trong nhà cô.

Bước vào nhà đầu tiên chính là nhà ăn và phòng bếp, đi vào trong chút nữa chính là phòng khách, ban công, hai phòng cửa đối diện nhau. Là kết cấu tiêu chuẩn của căn hộ hai phòng ngủ. Lúc trên đường tới đây, Chu Tuế Tuế đã nói với anh, hiện tại chỉ có mình cô ở.

Từ nhỏ cô đã mồ côi ba, mẹ thì bôn ba theo bạn trai mới. Bây giờ bà đang ở đâu cô cũng không rõ lắm. Dù sao thì cũng gần hai năm nay mẹ cô không về đây ở nữa rồi.

Vốn lúc đối mặt với Hứa Cận Chu Tuế Tuế đã rất căng thẳng rồi. Bây giờ hai người một phòng cô lại càng câu nệ hơn nhiều.

“Đêm đã khuya rồi, cậu, nếu không thì cậu đi tắm rửa chút đi, nghỉ ngơi sớm một chút, mình đi tìm cho cậu cái chăn.”

Chu Tuế Tuế mượn cớ chạy về phòng, một mình buồn bực.

Đáng chết! Sao cô lại nói lắp thế chứ.

Hứa Cận thì lại thoải mái hơn cô nhiều.

Có lẽ là do anh đã xem hết tất cả video của cô rồi. Những video ban đầu của cô đều lấy nhà mình làm bối cảnh, cho nên anh cảm thấy rất quen thuộc với nơi đây một cách khó hiểu.

Cầm đồ Chu Tuế Tuế đưa cho anh, Hứa Cận ngựa quen đường cũ đi vào phòng tắm, tắm rửa không khách khí chút nào. Nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Chu Tuế Tuế nhẹ nhàng thở ra một hơi, cầm một cái chăn mỏng từ trong tủ ra, đặt lên ghế sô pha, sau đó đi vào phòng bếp.

Lăn lộn suốt một đêm, không biết anh có đói bụng không nữa, dù sao thì cô đói bụng rồi.

Hơn nữa, tối nay cô còn phải thức đêm làm video, không bổ sung thể lực thì không làm ăn gì được.

Chẳng mấy chốc Hứa Cận đã tắm rửa xong, lại ở trong phòng tắm giặt sạch áo đồng phục rồi mới đi ra.

“Quần áo phơi ở đâu đây?” Anh dựa vào cửa phòng bếp hỏi.

Nhìn thấy cô đang nấu mì, anh lại nói thêm một câu: “Tôi cũng muốn một bát.”

Chu Tuế Tuế nghe tiếng quay đầu lại.

Nhìn thấy Hứa Cận chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, trên tay còn cầm quần áo đồng phục đã giặt sạch, tay đang khuấy mì của cô nhịn không được run rẩy một cái, mặt lại nóng bừng lên.

“Bên, bên kia.” Cô chỉ chỉ vào ban công chỗ phòng khách, lại nói lắp.

Có điều, thời này mà còn có nam sinh giặt đồ bằng tay sao?

Hơn nữa cậu nam sinh cấp ba này còn là một thiếu niên nổi loạn!

Quá tương phản với hình tượng vốn có của anh rồi.