Chương 4.1: Tôi bao hết được không

Trên sân bóng, Hứa Cận chơi bóng nhiệt tình lăn xả, chói lóa như ánh mặt trời ban trưa, quanh sân bóng rất nhiều đàn em nữ thích anh đứng chen chúc vây xem.

Tuy là Chu Tuế Tuế nói mình muốn xuống tầng hỏi ý kiến anh về việc dự thi lần này nhưng mà đến dũng khí mở miệng nói chuyện với anh cô cũng không có.

Cô ghé vào một cây xà đơn bên ngoài sân bóng, hai tay buông thõng, má trái tì mạnh lên xà đơn, phập phồng.

Một người là người mà cô không muốn tiếp xúc, một người là người không muốn tiếp xúc với cô, Chu Tuế Tuế chọn mãi, cuối cùng cô ngồi trên đường biên sân thể dục dùng nhánh cây giải đề.

May mà lúc chạy xuống lầu, trong tay cô còn cầm theo bộ đề.

Đất trên mặt bị cô xóa xóa lau lau hết lần này tới lần khác, lúc bộ đề làm được hơn phân nửa, một quả bóng tròn từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng tắp vào đề thi trên tay cô.

Cô ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là Hứa Cận đang nhìn từ trên cao xuống với vẻ mặt chán ghét chứ còn ai nữa.

“Làm đề thi làm tới tận sân thể dục, ở đây cũng có thầy cô giáo nào đâu, ra vẻ cho ai nhìn chứ!”

Anh thể hiện rất rõ sự ghét bỏ với học sinh chăm ngoan trên mặt mình, điều này khiến cho Chu Tuế Tuế càng không dám lên tiếng.

Nhưng thực sự là cô không lên tiếng không được mà.

Bóng bị cô ôm vào trong ngực, cho dù có bị anh nhìn chằm chằm tới mức da đầu tê dại, cô vẫn quật cường không chịu trả bóng lại cho anh.

“Bóng!”

Hứa Cận mất kiên nhẫn, duỗi tay ra với cô.

Chu Tuế Tuế lại càng ôm chặt bóng trong ngực hơn, miệng giật giật, lấy hết can đảm còn kèm theo cả sự khẩn cầu, nói: “Hứa Cận, cuộc thi bán kết ngày mai cậu có thể đi cùng được không?”

Nếu cô mà không phải là con gái thì giờ phút này đúng là Hứa Cận chỉ muốn văng ra một tràng những từ ngữ thô tục.

“Không đi!”Anh cao giọng hơn so với bình thường.

Có thể nhìn ra được, lúc này anh đang mất kiên nhẫn.

Hứa Cận khom lưng, tay với vào trong ngực cô đoạt bóng lại.

Cũng không biết sức lực từ đâu ra, Chu Tuế Tuế gắt gao ôm khư khư bóng không chịu buông tay.

Cô còn gấp gáp nói với giọng đánh đổi bằng bất cứ giá nào: “Hứa Cận, xin cậu đó, cậu có thể đi một chuyến được không. Lúc thi đấu không cần cậu thi, chỉ cần cậu đi cùng mình thôi, chi phí mình bao hết, có được không?”

Lí do thoái thác này được cô buột miệng thốt lên, không đi qua đại não điều khiển đã hoàn toàn chọc cho Hứa Cận xù hết lông lên.

“Mẹ nó chứ, cậu có ý gì hả, ra vẻ mình rất có tiền phải không?”