Chương 2

Bố tôi tức giận đến đôi mắt đỏ hoe, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà ông như già đi chục tuổi, đầu bạc trắng, nức nở nói.

“Con gái tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, các người lại cho rằng chúng tôi muốn tống tiền sao? Các người có còn lương tâm không?”

Mẹ tôi khóc đến không đứng nổi, tôi đỡ mẹ, lạnh lùng nói.

“Bố, nếu bọn họ có lương tâm, bọn họ sẽ không dạy dỗ ra một lũ súc sinh như vậy!"

“Cô bé này đang nói cái gì vậy? Chúng nó đều là con nít, làm sao có thể hiểu được điều gì? Hơn nữa, tại sao chúng nó không bắt nạt người khác mà là bắt nạt người nhà cô? Sao không tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình đi."

"Đúng vậy, tại con bé đó lẳиɠ ɭơ, quyến rũ đàn ông, còn nhỏ không lo học hành tử tế, con gái tôi dạy dỗ nó một chút là đúng rồi!"

"Không sai, bọn chúng đều là vị thành niên, không cần phải chịu trách nhiệm."

“Rầm!"

Không kìm được, tôi giơ tay đấm một phát vào người phụ nữ đối diện, trong phút chốc, sống mũi giả mới làm của bà ta bị gãy, máu chảy đầm đìa, người phụ nữ hét lên như heo bị chọc tiết, giương nanh múa vuốt đòi xông lên nhưng lại bị một vị cảnh sát chậm chạp đến muộn cản lại.

“Làm gì vậy? Chỗ này là chỗ nào, đến lượt các người hô to gọi nhỏ à?"

Vừa nhìn thấy cảnh sát, người phụ nữ vội vàng lấy tay che mũi và người xấu lại tố cáo trước

“Đồng chí cảnh sát, con bé đó đánh tôi, nhìn mũi tôi này, bị đấm gãy rồi.”

Cảnh sát liếc nhìn tôi.

Tôi hơi hơi mỉm cười và ăn miếng trả miếng.

“Tôi cũng là trẻ vị thành niên.”

Cha mẹ tôi thấy cảnh sát lập tức cháy lên ngọn lửa hy vọng.

“Đồng chí cảnh sát, con gái tôi còn nhỏ đã bị thương như vậy, bị thảm quá! Hiện giờ con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện, chưa thoát khỏi nguy hiểm, cuộc đời đã bị phá hủy hoàn toàn. Mong anh lấy lại công bằng cho chúng tôi."

Người cảnh sát tỏ vẻ khó xử và xin lỗi nói:

"Tôi có thể hiểu cảm giác của chị, nhưng vào thời điểm xảy ra vụ việc không có sự camera theo dõi nên không có cách nào để chứng minh rằng đó là họ. Cho dù có, họ vẫn chưa đủ tuổi thành niên, e rằng…không dễ dàng xét tội, mọi người cân nhắc xem có giải quyết riêng được không?”

“Giải quyết riêng?"

Bố tôi kinh ngạc không thôi và đột nhiên cảm thấy trời như tối sầm.

Người phụ nữ che mũi kia giận dữ quát lên.

“Giải quyết riêng? Mơ đi! Không có chứng cứ, sao anh lại nói là con gái tôi đánh? Hừ! Muốn tống tiền? Tôi nói cho anh biết, một xu cũng không có! Cho dù có tiền, tôi cũng sẽ không đưa!"

“Đúng thế, các người đánh giá cao chính mình quá đấy!"

Tôi giận dữ nắm chặt tay và gằn giọng nói.

“Nếu chúng tôi có nhân chứng thì sao?”

“Nhân chứng?"

Người phụ nữ đầy đặn cười mỉa mai nói.

"Người ở đâu? Đâu nào?"

Đúng vậy, đã hẹn trước rồi sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện?

Tôi dáng vẻ tự tin như có dự tính trước của họ thì đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ, sẽ không tới.