Chương 3

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tiếng kêu gào gϊếŧ người đi vang lên trong đầu tôi càng lúc càng dữ dội, “rầm” một tiếng, nắm đấm của tôi lại đập vào mặt đối phương, đối phương nhìn bộ dáng tàn nhẫn của tôi liền vội vàng trốn ra phía sau cảnh sát.

“Ối, đánh người, đánh người kìa, đồng chí cảnh sát quan tâm một chút đi.”

Cảnh sát giả vờ ngăn cản một chút nhưng tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên nên cảnh sát chỉ có thể giáo dục bằng lời nói.

"Đủ rồi, đây không phải nơi để các người gây sự!"

Hai bên nhất quyết không hòa giải và cuối cùng đều hậm hực trở về.

Bố mẹ tôi quyết định kháng cáo!

Nhưng chưa đầy hai ngày, nhà trường đã gọi điện cho bố mẹ tôi và yêu cầu họ rút đơn kiện, nếu không em gái tôi sẽ bị đuổi học, cơ quan của bố mẹ tôi cũng gây áp lực và buộc họ một sự nhịn chín sự lành nếu không có thể họ sẽ mất việc.

Kháng cáo không cửa, xin giúp đỡ không đường.

Đêm đó, trong phòng khách, bố tôi nhìn tờ “Thư thông cảm” trên bàn, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, chỉ sau một đêm đầu bạc trắng.

Sau đó, tôi cởi bỏ lớp trang điểm màu khói, để lộ khuôn mặt giống hệt em gái, cắt tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh của em gái và đứng trước mặt bố mẹ.

Bố mẹ tôi cực kỳ ngạc nhiên và bật khóc, họ ôm tôi và liên tục kêu lên: "Kiều Kiều, bố mẹ thật có lỗi với con."

"Bố, mẹ, từ nay trở đi, con chính là Dư Tuyết Kiều."

Bình minh lên, tôi đeo cặp và bước vào cổng trường trung học cơ sở Vĩnh Xương.

Lớp học ồn ào chợt im lặng ngay khi tôi xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

“Ồ, đây không phải là hot girl của lớp chúng ta Dư Tuyết Kiều ư? Nghe nói nó đang nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện cơ mà? Tao thấy nó trông vẫn ổn đấy chứ?"

“Tao nghĩ nó chỉ muốn moi tiền thôi. Nhà chị Linh của chúng ta có rất nhiều tiền, không đưa cho mày đâu hahaha.”

Cầm đầu lũ bắt nạt là Chu Linh, lúc này cô ta đang mặc một bộ quần áo lố lăng, ôm hai tay khoanh chân ngồi trên bàn, xung quanh có bảy tám học sinh nữ ăn mặc giống cô ta, co ro ở góc trong cùng là một cô gái đeo kính để tóc mái dày và hơi béo, đó là Hồ Lai, người đã đồng ý làm chứng rồi lại đổi ý.

“Tao nói nó giả vờ rồi mà, còn dám báo cảnh sát, lá gan càng ngày càng lớn rồi đấy, chưa bị đánh đủ đâu.”

"Haha, tao nghĩ nó hèn hạ như vậy đấy, nói không chừng nó còn sướиɠ ấy chứ, chắc là chưa trừng phạt đủ, haiz, lấy cây lau nhà phía sau lại đây, tao thông cống cho nó lần nữa!"

"Hahaha."

Những kẻ bắt nạt cười ngạo nghễ, mày một câu, tao một câu nói những lời bẩn thỉu.