Chương 6: Lý do

Một kích này không trúng, tôi không thể tùy tiện ra tay nữa.

Tôi lo lắng nó sẽ trốn ở một góc tối nào đó, thừa dịp tôi không chuẩn bị, cho tôi nếm khổ sở.

Tôi sẽ kí©h thí©ɧ nó ra ngoài.

Tôi quyết định sẽ xúc phạm nó, khıêυ khí©h nó, nó còn trẻ và dễ dàng bị tôi chọc tức.

"Em gái, mày đánh không lại chị cho nên hiện tại làm rùa rụt đầu mà trốn đi?"

"Mày vô dụng như vậy, lại tàn nhẫn vô tình như vậy, mày thật sự so với chó còn không bằng!"

"Phải biết rằng, chó còn biết trung thành và tận tâm, nhưng mày thì sao? Lại nhẫn tâm gϊếŧ mẹ mình!"

"Câm miệng! "

Sự khıêυ khí©h của tôi đã có tác dụng, Lâm Ái Ái tức giận, giọng nói của nó phát ra từ khoảng trống giữa khe tủ quần áo và rèm cửa.

Nó hiển nhiên không có ý định trốn nữa, dùng sức kéo rèm cửa sổ, hung tợn nhìn chằm chằm tôi nói: "Lý Thúy Bình không phải mẹ của tao, bà ta chỉ là mẹ kế của tao mà thôi, bà ta đối với tao căn bản không hề tốt!"

"Bà ta chê tao mất mặt, bởi vì tao là người tàn tật, bà ta cũng không mua quần áo cho tao, mỗi một bộ quần áo trên người tao mặc, đều từ mày bỏ rồi!"

Lâm Ái Ái thoạt nhìn rất chật vật, cổ họng nó có một vết bầm tím vô cùng sâu, nhưng vẫn khàn khàn nói to: "Tao hận Lý Thúy Bình, tao càng hận mày, hai mẹ con các ngươi đều là xấu xa giống nhau, tao nằm mơ cũng muốn mày chết!"

Tôi không ngờ nó lại hận tôi đến như thế, nếu như sự thù hận này có thể hóa thành đao, tôi nhất định chết hơn ngàn lần.

Tại thời điểm này, tôi cảm thấy rất buồn.

Lâm Ái Ái cảm thấy mẹ ghét bỏ nó, cho nên để nó mặc quần áo cũ của tôi.

Nhưng nó không biết, kể từ khi bố nó bị sa thải khỏi công ty, khởi nghiệp thất bại, dẫn đến phá sản, mẹ cũng không có tiền để mua quần áo mới cho tôi.

Tôi đang ở tuổi dậy thì, cơ thể lớn lên rất nhanh, chiếc quần jean của tôi đã ngắn đến nỗi hơn một nửa cổ chân lộ ra.

Mẹ tôi vẫn bảo tôi chịu đựng, bà luôn nói khi bố trở lại vị trí giám đốc điều hành doanh nghiệp, có thể cho tôi mặc quần áo mới.

Nhưng tôi biết điều đó là không thể.

Bố kinh doanh thất bại, nợ ngân hàng rất nhiều tiền, bởi vì không thể trả nợ kịp thời nên đã bị cấm vay.

Không thể có một công ty lớn nào khác thuê bố nữa.

Cuộc sống của bố tôi sẽ dành cả đời để trả những khoản vay khác nhau.

Nhưng cho dù trong nhà khó khăn như vậy, mỗi khi Lâm Ái Ái sinh nhật, mẹ đều sẽ mua cho nó một cái bánh ngọt nhỏ.

Khi sinh nhật tôi đến nhưng bà cũng không mua cho tôi một chiếc bánh nào hết.

Mẹ thật lòng yêu thương Lâm Ái Ái, bà mấy lần nói cho tôi biết, nói Lâm Ái Ái từ nhỏ đã không có mẹ đẻ, rất đáng thương, muốn tôi đối xử tốt với nó như em gái ruột.

Nhưng còn Lâm Ái Ái thì sao?

Trả thù!

Tôi thở dài, muốn giải thích mẹ cũng không dễ dàng, lại nhìn thấy Lâm Ái Ái khom người, gục đầu dưới sàn nhà, nằm trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo...

Tôi giật nảy mình, cho rằng nó sẽ định xuất chiêu lạ để hại mình.

Nhưng không nghĩ tới, nó chỉ là bò trên mặt đất lấy cái đầu tượng thạch cao dưới gầm giường.

"Nhìn xem, Lý Thúy Bình đáng thương cỡ nào, sau khi tao gϊếŧ chết bà ta, tự tay rót vôi cao lên đầu bà ta."

Lâm Ái Ái đứng dậy, vẻ mặt cô ta cười ngạo nghễ, lết chân đi về phía tôi: "Chị xem, cái đầu thạch cao tôi làm hoàn mỹ đến cỡ nào, hoàn mỹ đến mức ngay cả con gái ruột của bà ta cũng không nhận ra."

"Mày đi chết đi!"

Tôi cầm dao, không chút do dự xông về phía Lâm Ái Ái.

Lần này, tôi không chần chừ, chỉ mong nó chết luôn đi!

Khi tôi chọc giận nó, nó cũng chọc giận tôi.

Khi tôi chạy về phía nó, nó giơ cao cái đầu được bao bọc bởi thạch cao, rõ ràng là muốn đập đầu tôi.

Nhưng tôi không quan tâm, tôi nhiều nhất chỉ là chịu chút thương tích, nhưng Lâm Ái Ái nhất định sẽ bị tôi trực tiếp đâm chết!

Bụp!

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Bố lớn tiếng hét vào mặt chúng tôi: "Các con đang làm gì vậy?"

Lâm Ái Ái hét lớn: "Bố, chị ta đã biết tất cả, bố mau giúp con gϊếŧ chị ta đi!"

Bố giận dữ mắng Lâm Ái Ái: "Đừng nói lung tung!"

Lập tức, ông ta nhìn về phía tôi, dịu dàng nói: "Khả Khả, con đừng nghe em gái con nói lung tung, con cũng biết, em gái con bị bệnh tâm thần nhẹ."

Tôi cười lạnh nghe Lâm Quốc Hoa giải thích.

Tôi rất rõ ràng, vừa rồi cửa phòng ngủ tôi không mở được, chính là bởi vì ông ta ở ngoài cửa động chân động tay.

Bây giờ, tôi đang cầm một con dao trong tay, và Lâm Ái Ái đang ở một thế bất lợi.

Vì vậy, ông ta chạy ra và cố gắng làm mềm lòng tôi.

"Khả Khả, con phải tin tưởng bố."

Lâm Quốc Hoa lấy điện thoại di động ra, trước mặt tôi, nhanh chóng gọi điện thoại video WeChat, ông ta nói: "Khả Khả, bây giờ con không tin bố, nhưng con cũng nên tin tưởng mẹ con chứ!"

Điện thoại video được kết nối.

Đầu kia của điện thoại truyền đến khuôn mặt quen thuộc của mẹ, bà trông giống như trang điểm, sắc mặt rất tốt, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn.

Bà nhìn chúng tôi trong sự ngạc nhiên và hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy? Khả Khả, con và em gái đang đánh nhau đấy à? Sao có thể như vậy? Mau bỏ dao xuống."

Nước mắt tôi rơi xuống trong vô thức.

Tốt lắm, mẹ vẫn còn sống.

Như vậy, tất cả những gì vừa xảy ra đều là trò hề của em gái bệnh nhân tâm thần.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tràn ngập sự ấm ức hỏi: "Mẹ, con nhớ mẹ, khi nào mẹ sẽ trở về?"

Mẹ chớp chớp mắt, cười nói: "Khả Khả, đợi lát nữa mẹ sẽ về nhà."

"Vậy sau khi mẹ về nhà, có thể mua cho con một ly trà sữa bánh pudding xoài mà con thèm rất lâu được không?"

Mẹ không chút do dự gật đầu: "Được."

Lúc này bố mới có chút bất đắc dĩ nói: "Khả Khả, hiện tại con tin lời bố rồi chứ?"

"Ừm, con tin."

Tôi xoay người, ngượng ngùng hướng về phía Lâm Ái Ái cười cười: "Thực xin lỗi, em gái."

"A!".

Lâm Ái Ái cúi đầu, trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi cùng khϊếp sợ.

Bởi vì con dao trong tay tôi đã đâm vào bụng nó.