Chương 7: Kết cục ( Hoàn chính văn)

Tiếng gầm kinh thiên động địa của Lâm Quốc Hoa cũng truyền ra.

Ông ta chạy về phía tôi: "Dừng tay!"

"Ông đừng tới đây!"

Ngón tay cái của tôi dùng sức ấn con dao vào Lâm Ái Ái, hướng về phía Lâm Quốc Hoa nói to: "Nếu không, ông đi một bước, tôi sẽ đâm dao vào bụng Lâm Ái Ái một tấc!"

"Mau dừng tay lại!"

Lâm Quốc Hoa còn đang hét lớn: "Mẹ mày chưa chết, tại sao mày lại gϊếŧ em gái?"

"Ông đang lừa tôi!"

Tôi phẫn nộ nói: "Vừa rồi người trong video WeChat là ông tìm người trang điểm giả trang, mẹ biết tôi dị ứng với xoài, bà ấy chưa bao giờ cho tôi ăn bất cứ thứ gì với xoài!"

Sau đó, tôi rút dao ra và đâm vào cơ thể của Lâm Ái Ái một lần nữa.

Ngoài dự liệu, Lâm Ái Ái không lên tiếng kêu gào vì đau đớn, nhưng cũng không có phản ứng gì khác.

Biểu hiện của nó rất kỳ lạ, như thể nó không cảm thấy đau đớn.

Trên mặt thậm chí mang theo nụ cười, như thể nãy tôi đâm vào không phải thân thể của nó vậy

Nhưng tôi chưa kịp thắc mắc thì đầu đau như búa bổ.

Rất khó chịu, như một mũi kim dài 20cm đâm từng chút một vào đầu tôi.

Đau quá, đầu thực sự đau quá.

Đau như bị búa bổ vậy!

Nỗi đau khiến tôi ném con dao xuống, ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh tôi đang quay cuồng.

Đèn bắt đầu nhấp nháy.

Lâm Quốc Hoa ở xa xa hình như bị người cố định tay chân, ngoại trừ tia khúc xạ trong mắt, các đặc điểm trên khuôn mặt và chân tay đều không nhúc nhích nữa.

Mà Lâm Ái Ái ở trước mặt tôi cúi đầu nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc giống như khối thạch cao vậy.

"A!".

Cơn đau đầu làm tôi hét lên.

Đèn trên trần nhà tắt hoàn toàn.

Tôi ngất xỉu.

Trong phòng cấp cứu ICU, một bệnh nhân nữ với những ống thở oxy khắp người được đẩy ra ngoài.

Bệnh nhân tuổi không lớn lắm, mới chỉ 13 hoặc 14 tuổi.

Y tá ở một bên đẩy cô ra, nhịn không được mà thở dài: "Cuối cùng cũng cứu được rồi, chao ôi, thật là đáng thương."

Cô y tá ở bên kia hỏi: "Ý chị là, một nhà bốn người của cô ấy, ngoại trừ cô ấy ra, những người khác đều bị ngộ độc carbon monoxide chết, cho nên mới đáng thương sao?"

"Nếu chỉ là trúng độc thôi thì cũng không đáng thương."

Bà y tá nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói, gia đình này là 2 gia đình đơn thân, người bố xúi giục con gái có bệnh tâm thần gϊếŧ chết mẹ của mình biến thịt của mẹ thành thức ăn."

Cô y tá nhỏ lắc đầu không thể tưởng tượng nổi: "Cô gái này có bố dượng như vậy, thật sự là quá kinh khủng!"

Nằm trên giường bệnh, nước mắt không thể kiểm soát được chảy ra.

Vừa rồi khi cấp cứu tại ICU, tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ là vô số vòng lặp.

Mỗi giấc mơ tuần hoàn, là tôi và em gái chơi trốn tìm, tôi trốn dưới gầm giường, phát hiện đầu người, bố xuất hiện, bàn ăn thức ăn ... Cuối cùng tôi đã bị gϊếŧ bởi em gái tôi.

Để thoát khỏi vòng lặp, thực hiện tự cứu mình, tôi đã viết trong nhật ký của tôi: "Không được nương tay, phải gϊếŧ em gái tôi."

Lần cuối cùng trong giấc mơ, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký và cuối cùng đã gϊếŧ chết em gái tôi.

Y tá đẩy tôi vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.

Tôi nằm trên giường, trong đầu lại bất thình lình hiện lên một câu nói như vậy.

Nghèo đói thực sự có thể phá hủy một con người.

Khi Lâm Quốc Hoa còn là giám đốc điều hành doanh nghiệp, ông ta và mẹ rất ân ái yêu thương lẫn nhau.

Nhưng kể từ khi ông ta khởi nghiệp thất bại, thế chấp nhà ở, vay tiền mua xe nên dần dần hai người có mâu thuẫn.

Ông ta hầu như ngày nào cũng cãi nhau với mẹ.

Mẹ hỏi ông ta, hôm nay ông kiếm được bao nhiêu tiền? Hai ngày nữa chúng ta phải trả nợ, chúng ta phải cố gắng trả tiền.

Mẹ nói vài câu ngắn ngủi chỉ là muốn trả cho hết nợ, ở trong mắt Lâm Quốc Hoa thì mẫn cảm, ông nghĩ là còn rất nhiều nợ, trước kia là quản lý cấp cao còn có thể trả được mấy triệu tiền thế chấp, hiện tại đánh sưng mặt giả mập mạp đi cũng không trả nổi.

Bất kể mẹ nói gì, Lâm Quốc Hoa đều cho rằng mẹ đang ghét bỏ ông, khinh thường ông.

Vì vậy, ông suốt ngày cãi nhau với mẹ mình.

Cho đến một lần tức giận, Lâm Quốc Hoa đã đổ thuốc mê vào nước mà mẹ đã uống, và buộc em gái phải gϊếŧ chết mẹ.

Em gái không làm theo, Lâm Quốc Hoa liền đánh mắng em ấy.

Theo quan điểm của ông, em gái chưa trưởng thành và bị bệnh tâm thần nhẹ, gϊếŧ người là không phạm pháp.

Sau khi mẹ chết, Lâm Quốc Hoa không dám vứt xác ra ngoài, lựa chọn phân chia xác rồi ăn dần.

Lâm Quốc Hoa không bao giờ nấu cơm, nhưng ông lại phá lệ hầm canh trong bếp.

Nước dùng đang sôi sùng sục, nước tràn vào dập tắt ngọn lửa trên bếp ga, đồng thời sinh ra khí carbon monoxide.

Khi ông ta bưng thịt lên bàn, tôi múc thìa súp, và thấy mặt dây chuyền hình trái tim.

Tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn và không muốn ăn.

Đêm đó, Lâm Quốc Hoa khóa cửa phòng ngủ, xúi giục em gái gϊếŧ tôi.

Tôi đã nghĩ mình sắp chết.

Không ngờ carbon monoxide trong nhà bếp tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Tôi, em gái, Lâm Quốc Hoa, ba người chúng ta cả người tay chân nhũn ra, ngay cả sức lực bò cũng không có.

Ba người chúng ta đồng loạt ngã xuống phòng ngủ...

Bởi vì tôi ở trong phòng thời gian không dài, hít khí độc cũng không nhiều lắm, cho nên mới may mắn sống sót.

Nhưng sống sót thì sao?

Con đường cuộc sống dài, tôi mất đi người mẹ coi tôi là kho báu, sau này không có người che chở, tôi hoàn toàn trở thành cỏ dại ven đường ...