Chương 5: Nhận chồng

Đáng lí ra hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, Nhu bánh bao dù sao cũng còn nhỏ, hắn có thể mặc sức ảo tưởng hoang đường với bé nhưng không thể nhúng chàm được.

Giờ thì không.

Không ăn được nhưng cho húp ít nước canh vẫn được mà đúng không? Vậy là hắn im lặng nhìn bé con cứ sờ nắm như vậy mà không phản bác gì.

“Anh trai, cái gì nè, anh lấy ra đi em khó chịu!” Lạc Nhu bực bội nói.

“Cái gì nha, đây là thứ chỉ có vợ anh trai mới được nắm vậy mà em dám cầm nó hả?” Hạo Đông vô liêm sỉ nói.

“Tại sao chỉ có vợ? Người thân cũng không được đυ.ng vào sao? Quý giá như vậy ạ?”

“Tất nhiên, em nghĩ anh nói đùa em hả. Anh không biết, em phải chịu trách nhiệm với anh!”

“Vậy em phải cưới anh hả? Nhưng giờ Nhu nhi không có tiền, không nuôi được anh trai đâu!”

Nhìn bé con nghiêng đầu tự hỏi Hạo Đông cảm thấy tim mình bị bắn một mũi tên rồi, sao vợ nhỏ của hắn có thể đáng yêu như vậy chứ.

“Nhu bánh bao cưới anh, rồi anh sẽ nuôi em. Nhưng mà....” Hạo Đông tỏ vẽ khó xử nói.

“Nhưng mà sao anh nói luôn đi, em là người có trách nhiệm!” Lạc Nhu nghiêm túc nói.

“Em phải chịu trách nhiệm thì đúng rồi, nhưng tuổi em nhỏ như vậy có một số việc không nên làm!” Hắn cố tình nói một nữa, dụ dỗ bé con từng bước bé con mới không nghi ngờ hắn.

Vẽ mặt băn khoăn của anh trai khiến em cảm thấy mình đã làm sai rồi nhưng lại vì nhỏ tuổi mà đùn đẩy nó đi, như vậy sao được.

“Anh trai! Nhu nhi không hiểu thế nào là việc vợ chồng, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt, em là người ngay thẳng không thích vòng vo, anh trai chốt một câu đi, chỉ cần em làm được sẽ không từ chối!”

Bé con thế nhưng lại học giọng điệu người lớn nói với hắn những lời này, đúng là khiến hắn vừa buồn cười vừa muốn nhân cơ hội lấn lướt cô bé để đạt được mục đích.

“Vợ chồng á, không phải làm ngày một ngày hai là được, việc đầu tiên là bé phải công nhận anh là chồng của em mà không phải anh trai!” Hạo Đông tất nhiên muốn chiếm ít đậu hũ trước nhưng mà cùng ở một mái nhà, sớm hay muộn thì cha mẹ hắn cũng sinh nghi, bước đầu chiếm lấy tiên cơ để vợ hắn bày tỏ khát vọng với hắn trước, rồi hắn sẽ thuận lí thành chương mà có vợ nuôi từ bé. Vừa suy nghĩ lại không nhịn được khen hay cho sự thông minh của mình.

Nhìn thấy vẽ mặt xa xăm và thất thần của anh trai bé nghĩ mình đã làm anh khó sử và có chút tổn thương rồi vì thế không nhịn được mà nói ngay: “Nhu nhi sẽ nói với dì Tú Quyên là muốn anh trai làm chồng, như vậy có được không?”

Hạo Đông vui vẻ gật đầu rồi vội vàng bế cục cưng của hắn ôm vào lòng nói: “Nếu vậy bánh bao gọi trước với anh một tiếng nghe thử đi?”

“C...chồng?”

“Ơi... vợ yêu của anh, anh hứa sẽ cho bánh bao một ngôi nhà hạnh phúc, bé có tin anh không?”

“Có chút ạ!” Em không biết nên tin ai cả, ba mẹ nói sẽ ở bên em nhưng rồi ai cũng bỏ em mà đi, cô dì chú bác lúc nào cũng bảo em dễ thương nhưng chỉ nói vui vậy thôi, họ không hề thật lòng với bé. Tuy em có hơi ngốc nhưng em vẫn biết ai tốt và ai không tốt với mình.

“Sao lại có chút, vợ chồng như chim liền cành có sướиɠ cùng hưởng có họa cùng chịu, sau này bé làm vợ anh thích gì cứ nói với chồng, cái gì chồng cũng cho em!” Nhìn vẽ mặt non nớt vươn chút buồn của bé con sao hắn chịu nổi.

Vừa ôm vừa hôn an ủi bé một hồi, bế cũng vui vẻ trở lại, hai tay nhỏ ôm mặt anh trai hôn lại một cái ngay má rồi cảm ơn anh.

“Vậy sao được, cách hôn đó là ôm mến người lớn, anh là chồng em thì em phải hôn lưỡi!” Vừa nói xong Hạo Đông đã chờ không kịp mà đưa lưỡi hắn vào miệng bé, cứ thế liếʍ láp. Lạc Nhu cảm thấy hơi kì lạ nhưng bé cũng vui vẻ đáp lại anh vì cảm giác rất thoải mái.

Hạo Đông cảm giác vợ nhỏ đáp lại liền cảm thấy chịu không nổi, liền càng mạnh bạo càn quét khắp miệng nhỏ, nước bọt rệu ra hắn đều nuốt xuống hết, thật thơm!

Lạc Nhu hơi ngộp mà đẩy anh ra, nhìn miệng anh đỏ au, trên đó còn dính một sợi chỉ bạc dính qua miệng bé, không hiểu sao lại cảm thấy mặt có chút nóng rát và ngượng ngùng. Vì thế bé lại nhào chôn đầu trong ngực anh không chịu ngóc đầu dậy nữa, em muốn làm đà điểu!.