Chương 6: Cô dâu nuôi từ bé

Hai vợ chồng có danh không phận cứ thế ôm nhau, Hạo Đông thõa mãn không nói nên lời, còn Lạc Nhu lại cảm thấy anh trai ôm thật ấm áp và an toàn.

Em rất thích cảm giác này, tuy nghe anh nói nhận anh làm chồng bé có hơi sợ nhưng giờ thì ổn rồi, chỉ cần mang lại cho em cảm giác an toàn thì cái gì em cũng chịu.

Nhìn bé con ngoan ngoãn nằm trên ngực mình ngủ, Hạo Đông nghĩ bản thân mình có thể cưng chiều và yêu thương em ấy cả đời.

Ngủ được một lúc thì bé con cũng tỉnh, hai mắt mập mèm còn chưa tỉnh mà cái mỏ đã chu lên muốn chồng hôn một cái.

Tố Quyên làm cơ quan ngay gần nhà, nên trưa nào cô cũng về, sáng nay không có nhiều việc nên về sớm một chút, ai ngờ lại thấy con trai lớn hôn môi con gái nhỏ bọn họ, còn rất sắc tình mà nút lưỡi con bé.

“Hạo Đông! Con làm gì?”

Hạo Đông và Lạc Nhu giật mình bởi tiếng la của mẹ, Lạc Nhu chưa kịp phản ứng thì đã bị Tố Quyên nhất lên ôm vào lòng rồi nói, “Dì Quyên xin lỗi con, ta đã không dạy dỗ tốt Hạo Đông để nó làm trò không bằng cầm thú này với con, ta xin lỗi!”

Lạc Nhu nhìn mắt dì Tố Quyên đỏ au mà sững sốt, dì ấy đang khóc, tại sao?

“Dì, đừng khóc. Đông ca không làm gì Nhu Nhu hết, dì đừng khóc mà!” Em vừa nói vừa lấy bàn tay nhỏ của mình lau lung tung trên mắt dì.

“Hạo Đông, con cho mẹ một lời giải thích, nếu không ta không nhận một đứa con như vậy! Sao con có thể đối xử với em gái mình như vây? Con có biết mình đang làm gì không? HẢ?” Tố Quyên vừa khóc vừa bất lực hét lên với đứa con nàng luôn hãnh diện này.

“Mẹ, đừng khóc. Mẹ để vợ con xuống đã rồi nói chuyện.” Hạo Đông đau đầu nhìn mẹ nói.

Hắn mới làm việc xấu hai hôm thì đã bị mẫu thân đại nhân bắt gặp rồi, cái này cũng quá nhanh đi, không để hắn chuẩn bị một chút nữa.

“Vợ con? Ai vợ con hả? Nhu nhi mới 15 tuổi? Mày.. mày...!”

Nhìn mẹ hắn vừa tức tối la vừa nhẹ nhàng thả đường lung xuống sô pha, rồi chạy vào bếp lấy cây chỗi hắn liền hiểu.

Hạo Đông vội vàng trốn sau sô pha la lớn, “Mẹ, mẹ nghe con giải thích, không như mẹ nghĩ đâu!”

Tố Quyên tức giận chửi, “Lưỡi con bé mày cũng dám hôn, sao mày không lên trời luôn đi hả!”

Lạc Nhu nhìn dì Tố Quyên cầm chổi đánh anh trai liền đau lòng gọi, “Dì ơi, anh Hạo Đông là chồng của con, dì đừng đánh anh!”

Lạc Nhu không nói thì thôi, vừa nói đã làm Tố Quyên khϊếp vía, “Chồng con? Con mới bao nhiêu tuổi, nó là đang dụ dỗ trẻ vị thành niên, hôm nay dì không đánh chết nó thì dì không mang họ Tố!”

...

Hạo Hành về nhà lấy tài liệu thì thấy người vợ dịu dàng của mình cầm chỗi chạy ví đánh con trai mà không khỏi trợn tròn mắt.

Cái gì đây, hôm qua còn mẹ mẹ con con mà nay lại trở mặt thành thù rồi.

Nhìn vợ và con gái đang khóc không nói nhiều cũng biết do thằng con trai dư thừa trời đánh này gây chuyện rồi.

“Hạo Đông, con làm gì vậy?!”

“Ba, ba kêu mẹ bình tĩnh đi, nghe con nói một chút chứ!” Hạo Đông vừa chạy vừa nói.

“Hạo Hành, hôm nay em phải đánh chết thằng nhóc này, ai cũng đừng cản.” Tố Quyên tức tối mắng.

Hạo Đông sao có thể để hai mẹ con làm ầm ỉ vậy được, lúc này ông mới chạy lại ôm chặt vợ nói, “Bình tĩnh đi em, có gì mình từ từ nói, nếu không được anh đánh nó cho em!”

Tố Quyên bị chồng ôm cắng ngắc lúc này mới vứt chổi vùi đầu vào lòng của chồng khóc, Hạo Đông nhận một cái liếc sắc lẹm từ cha mà run rẩy.

“Hạo Đông, con nói xem con đã làm gì mà khiến mẹ con tức thành như vậy hả?” Hạo Hành âm trầm nói.

Hạo Đông nhìn vẻ mặt tối tăm của ba liền biết mình xong đời, hắn mà nói không rõ ràng là sẽ bị ông ấy đá đít ra khỏi nhà ngay, lúc này mới thở dài nói, “Ba, mẹ. Hai người cũng biết Nhu nhi có chút khiếm khuyết về trí não, tương lai của em ấy rất mờ mịt, sau này cũng phải lấy chồng, thay vì kiếm một người hên xui thì để con đi. Con thương em, muốn em làm cô dâu nuôi từ bé!”