Chương 7: Yên ổn

“Con còn rất dám nói!” Hạo Hành cười lạnh nói.

“Con dám chứ sao lại không, ba mẹ không thương con thì cũng phải thương Nhu bánh bao chứ, con là đang nghĩ cho em ấy!” Họa Đông cũng không chút sợ hãi khí thế của ba hắn, mà ngang ngược đáp.

Hạo Hành nhìn ánh mắt nghiêm túc của con trai liền im lặng, ông biết điều con trai nói là đúng, nhưng cũng không phải là sớm như vậy.

Huống gì hắn vợ nghe vợ nói nhỏ bên tai hành động biếи ŧɦái của thằng nhóc này lúc nảy, “Quỳ xuống!”

“Con đừng cho bản thân mình thông minh, hành động của con hôm nay ta thấy đều là do lòng tham, du͙© vọиɠ của con thôi, trong đó có bao nhiêu phần thật tâm quan tâm đến Nhu nhi, con có tự rõ được không?”

Hạo Đông biết hắn sai, nhưng hắn cũng không sửa được rồi, hắn mê nhóc con như vậy sai kiềm chế được, vì thế liền quỳ xuống, “Ba, mẹ. Hãy cho con một cơ hội, con không phải bồng bột hứng thú nhất thời mà con thật lòng yêu Lạc Nhu!”

Nhìn anh trai quỳ gối như vậy Lạc Nhu thấy trong lòng vô cùng khó chịu liền chạy đến kéo anh trai dậy rồi dõng dạc nói, “Chú ơi, anh không làm gì sai hết, là Nhu nhi cho anh trai thơm thơm, không phải anh trai xấu!”

“Anh trai còn đút con ăn và ôm con nâng nâng, chú dì đừng phạt anh trai được không?”

Nhìn bé con vậy mà cầu tình cho con trai mình, Tố Quyên chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật ngây thơ, thật thiện lương.

Nhịn không được thở dài một hơi, “Hạo Đông, cha mẹ đã biết suy nghĩ của con, nhưng Nhu nhi còn quá nhỏ, suy nghĩ chưa đủ chính chắn để nhận ra hành vi của mình, vì thế cho đến lúc con bé 18 tuổi, con tuyệt đối không được sai lầm gì, hiểu?”

“Hiểu ạ, cha mẹ yên tâm!” Họa Đông biết xong chuyện liền vui vẻ đáp ứng.

Vợ chồng Hạo gia nhìn vẽ mặt hớn hở của con trai mà bực bội, cảm giác củ cải non nhà mình bị tên lưu manh trộm đi mất.

“Đứng dậy đi!” Họa Hành lười nói , cơm trưa cũng chưa ăn mà đã sáo xào hết cả lên,.

“Em đi nấu cơm!” Nhìn chồng xoa bụng Tố Quyên liền hiểu, cũng không thể vì chuyện này để cả nhà đói được.

Hạo Đông nhìn cha mẹ vội phụ nhau làm bữa trưa liền đứng dậy đi ngang qua người Lạc Nhu còn cúi đầu hôn lên má Lạc Nhu một cái, cũng không dài dòng mà chạy vυ"t lên lầu.

Lạc Nhu nhìn cả nhà đi hết liền mở tivi xem, buổi trưa có chiếu thế giới động vật rất hay nha.

“Nhu bánh bao, lên lầu anh nói cái này..!”

Thấy anh trai kêu mình em liền mang dép tai thỏ lạch bạch chạy lên lầu, “anh gọi em?”

“Vợ quên rồi sao, khi không có ai bé phải gọi anh là chồng!” Cũng không vì nảy bị cả nhà thẩm phán mà trừa, hắn muốn ôm vợ hắn ông trời cũng quản không nổi.

“Dạ chồng ạ!” Lạc Nhu nghe lời gọi.

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của vợ mà Hạo Đông nhịn không được hôn môi bé con một cái, cũng không dám hôn lưỡi, hắn sợ phụ hoàng mẫu hậu cắt lưỡi hắn, haha.

“Cho em!”

Lạc Nhu nhìn một tập sổ cột lại với nhau không hiểu ý gì.

“Đây là sổ tiết kiệm của anh trai, sau này anh chủ ngoại em chủ nội, nên tiền này để em giữ, nhớ đừng cho ai biết đó, phải giấu thật kĩ, biết không?” Hạo Đông hắn nói là làm, yêu đương là kết hôn làm tiền đề, không để Lạc Nhu chịu chút ủy khuất nào được.

“Em không muốn!” Lạc Nhu biết sổ tiết kiệm là nơi cất tiền, nhưng bé đâu có sài tiền, anh trai đưa bé cất lỡ bé làm mất thì sao?

Nhìn bé con đùn đẩy không muốn nhận nhiệm vụ ngọt ngào mà bao cô gái thèm muốn này liền thở dài, đúng là vợ ngốc.

“ĂN CƠM!” Con trai lại tha bảo bối của bà đi làm gì rồi, Tố Quyên đứng dưới lầu bực bội hét.