Chương 12: Nhào vào lòng ba chồng

“A? Kia như thế nào thành đâu?” Nghe tiếng của ba chồng hỏi cô mới hồi phục tinh thần lại, nghe thấy hắn định làm mì sợi cho mình ăn, Lý Kiều Kiều vội lắc đầu, “Vừa rồi ba ở sau nhà làm cỏ nhất định là đã mệt mỏi, ba đi tắm rửa trước đi, con đi nhào bột…”

Thấy con dâu hiểu chuyện như vậy, hắn mỉm cười, cầm thịt heo được cột vào dây. “Vừa rồi ông cậu qua vườn rau cho ba cái này, con cầm thịt đi cắt rồi nấu mì đi.” Nói xong đưa thịt heo cho Lý Kiều Kiều.

Hiện nay tuy rằng là thời đại thái bình, nhưng người nhà nông ai lại mua thịt heo ăn? Lý Kiều Kiều nhìn khối thịt ba chỉ to mà phát thèm nuốt nước miếng.

“Nếu không thì con kho thịt với tương ớt nhé, để dành cho Đại Căn với mẹ trở về có thể ăn với cơm, chúng ta chỉ có hai người, không ăn được nhiều như vậy đâu.” Đã lâu rồi cô chưa ăn thịt heo, tuy rằng thèm ăn nhưng nhớ tới mẹ chồng và chồng mình, vẫn không dám ăn.

“Nha đầu ngốc, ba chính là biết con thích ăn cái này nên mới không biết xấu hổ nhận đồ của người ta, mau đi nấu đi, nhà chúng ta lại không phải ăn không nổi thịt heo, chúng ta ăn trước, chờ bọn họ trở về ba đi mua cho họ ăn.”

“Dạ, vậy con đi làm cơm chiều đây.” Vừa mới tiếp nhận thịt heo, bên ngoài bỗng nhiên mưa to, những ngày tháng sáu, thời tiết thất thường, cô cũng không nghĩ nhiều, đến phòng bếp bận việc. Đem thịt heo cắt thành từng miếng nhỏ, Lý Kiều Kiều chưa bao giờ ăn mảnh, sợ Đại Căn và mẹ chồng ở bên ngoài ăn không ngon, liền làm chút thịt heo kho tương ớt bỏ vào bình chờ bọn họ trở lại là có thể ăn với cơm.

Chờ đem mì sợi cùng thịt heo thái mỏng cho vào bát to, Đại Tráng cũng đã tắm xong, chỉ là bên ngoài mưa to tầm tã, không có biện pháp giặt quần đùi.

“Ba ơi, mau tới ăn mì.”

Bưng hai bát to đặt trên bàn, bởi vì mưa vào buổi chiều nên trời đen như mực, Lý Kiều Kiều thắp đèn dầu, đẩy cái bát to chất đầy thịt heo đến trước mặt Lưu Đại Tráng. “Ba ăn trước đi, con…”

Lý Kiều Kiều vừa định nói hắn ăn trước, cô đi đóng cửa rồi ăn sau, đột nhiên nghe thấy tiếng sấm to vang dội, khiến ngoài sân đều chiếu sáng, ngay sau đó một tiếng vang lớn ầm ầm, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thấp giọng hô lên, theo bản năng hướng vào trong lòng người bên cạnh. “Ba ~ sét đánh, sét đánh ~ con sợ… sợ quá ~”

Lưu Đại Tráng đang định ngồi xuống ăn mì, bỗng nhiên tiếng sấm vang lên, làm con dâu sợ tới mức nhào vào trong lòng ngực hắn trốn, người đàn ông trước nay thô kệch bỗng nhiên bị một cô gái nhỏ xinh nhu mì dán sát, cả người có chút cứng ngắc, sửng sốt một lát mới phát hiện con dâu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội ôn nhu trấn an vô. “Chớ sợ chớ sợ, không sao… Là Lôi Công và Điện mẫu nương nương cãi nhau, đừng sợ…”

Tuy Lý Kiều Kiều đã hai mươi tuổi, nhưng lá gan lại cực kỳ nhỏ, sợ cái này sợ cái kia, còn đặc biệt sợ sét đánh, hiện giờ giống như một cô gái nhỏ nhút nhát cần được dựa dẫm, Lưu Đại Tráng tự nhiên lấy giọng điệu dỗ con nít để dỗ cô.

Nghe thấy ba chồng nói như vậy, Lý Kiều Kiều từ trước đến nay vẫn còn tính trẻ con xem như được an ủi đôi chút, nhưng lại một trận tiếng sấm vang lên, cô vừa mới thả lỏng lại sợ tới mức run rẩy.

“Ba… con sợ…” Cô khó chịu che lại lỗ tai, khẩn trương đến độ ra mồ hôi, sợ hãi như con thỏ chui vào l*иg ngực Lưu Đại Tráng.

Con dâu sợ sét đánh, Lưu Đại Tráng là đàn ông đương nhiên không sợ, thấy hiện tại con dâu gắt gao ôm chặt mình không bỏ, thế này là tốt sao? Lưu Đại Tráng xấu hổ nhìn sắc mặt tái mét của con dâu, chóp mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Lý Kiều Kiều.

Hắn bỗng nhớ tới đêm đó trong lúc vô ý nhìn thấy bộ dáng ướt đẫm của cô, chỉ cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, tim đập bang bang, trên mặt nóng lên.

Cũng may sau hai tiếng sấm, mưa càng lúc càng to, so với vừa rồi khá hơn nhiều, Lý Kiều Kiều nhát gan rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra. Lúc này cô mới nhớ tới bản thân vẫn luôn ôm ba chồng không buông, ngượng ngùng mà thối lui, cô hoang mang rối loạn ngồi xuống ăn mì.

“Chúng ta...chúng ta ăn mì đi… ăn xong con còn rửa chén rồi đi tắm rửa nữa… Sét đánh con sợ…” Tưởng tượng đến sét đánh, Lý Kiều Kiều đem tình trạng xấu hổ vừa nãy quên mất, chỉ nghĩ làm thế nào nhanh chóng ăn xong mì, tắm rửa, sau đó trốn vào ổ chăn.

Nhìn thấy tính tình trẻ con của cô, Lưu Đại Tráng không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng may thời điểm ăn mì ngẫu nhiên còn có một hai tiếng sấm rền từ nơi xa truyền đến, nhưng không to lắm, lúc này Lý Kiều Kiều mới an tâm, đang định rửa chén, Lưu Đại Tráng khóa kĩ cửa lại rồi cười với cô: “Kiều Kiều, con đi trước tắm rửa đi, để ba rửa chén cho.”

“Con…” Nghe thấy ba chồng muốn rửa chén, cô đang định cự tuyệt, nhưng lại sợ hãi tiếng sấm rền, chỉ đành gật đầu, đi vào phòng lấy quần áo, đi ra phòng tắm phía sau phòng bếp. Lúc này Lý Kiều Kiều mới nhớ tới cô quên nấu nước ấm, đang định ra ngoài, không ngờ Lưu Đại Tráng đã nấu sẵn nước nóng, hắn giúp cô đổ vào thùng nước lạnh trong phòng tắm, tất nhiên điều này đã làm Lý Kiều Kiều cảm động hỏng rồi.

Vì thế, trong đêm mưa, một người tắm rửa, một người rửa chén. Đang lúc Lưu Đại Tráng rửa chén, đem bệ bếp lau dọn sạch sẽ, đi ra bên ngoài vươn tay cho nức mưa chảy xuống để rửa tay, đột nhiên một thanh âm vang dội khắp bầu trời, hắn nghe thấy tiếng thét chói tai của con dâu, ngay sau đó Lý Kiều Kiều cả người trần trụi chỉ bắt lấy một cái yếm nhỏ chạy vội ra.