Chương 5: Lưu Đại Nương thúc giục sinh con, bảo con dâu đi đưa cơm

“Đại Căn này, chẳng lẽ là đêm qua con uống rượu đến choáng váng? Mẹ hỏi bao giờ tụi con có thể cho Lưu gia chúng ta bế cháu nội? Không sinh con trai trước thì sinh con gái cũng được…” Tuy rằng Lưu Đại Nương không hay nói lung tung, nhưng cũng có cái tính nôn nóng, vì mặt mũi con dâu, bà cũng ngượng ngùng thúc giục Kiều Kiều, đành phải chuyển sang thằng con trai ngốc nghếch này.

Thấy mẹ giáp mặt nói toạc ra, Đại Căn ngượng ngùng lảng tránh, ngồi ăn cháo rồi đem trứng gà trong bát của mình bỏ qua chén để dành cho Lý Kiều Kiều, có chút không dám ngẩng đầu.

“Con để lại quả trứng cho Kiều Kiều.” Thấy con trai yêu quý con dâu như vậy, tình cảm của hai chúng nó chắc chắn rất tốt, Lưu Đại Nương vỗ vỗ vai Đại Căn nói: “Mẹ còn đặc biệt mua trứng vỏ hồng, buổi tối cho Kiều Kiều làm điểm tâm ăn, thím Trương nói phụ nữ ăn cái này bổ cơ thể. Con cũng nên nỗ lực hơn đó, hiểu không?”

“Biết, biết.” Sợ mẹ lại thúc giục, anh sẽ không cẩn thận nói lỡ miệng, Đại Căn nhanh nhẹn ăn xong bát cháo, ăn xong liền xoa xoa miệng, lập tức chạy ra ngoài ruộng. Lưu Đại Nương nhìn bóng dáng con trai cao lớn, tuy rằng trong lòng vui mừng bản thân nuôi được thằng con hiểu chuyện lại không lắm lời, chỉ còn ngóng trông sớm chút có thể bế được cháu đích tôn.

Nông dân tự nhiên hàng ngày đều ở trên mặt đất bận việc, từ nhỏ Lý Kiều Kiều đã lo liệu việc nhà, đương nhiên cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi, sáng sớm ăn hai cái trứng gà mẹ chồng đưa, sau đó bắt đầu ngồi bên cạnh giếng giặt đồ, cùng với mẹ chồng lột hạt đậu chuẩn bị phơi khô thì ươm giống gieo hạt.

Hôm nay công việc ngoài ruộng rất nhiều, hai ba con bọn họ không trở về ăn cơm trưa, Lưu Đại Nương làm cơm trưa, còn bỏ chút thịt khô bỏ vào chén, để mọi thứ trong giỏ, cười với Lý Kiều Kiều nói: “Kiều Kiều à, con đi đưa cơm nhé, đống chén này để mẹ rửa, vừa rồi chị Lý cho mẹ một ít táo đỏ khô, mẹ đã rửa qua rồi, chờ con về là có thể ăn.”

“Không ạ… mẹ cũng ăn đi, để lại cho con một ít thôi.”

Cầm giỏ lên, cô biết chén táo đỏ đó là để dùng bồi bổ cho mình, lập tức lại nghĩ tới tình huống của Đại Căn, trong lòng không khỏi chua chát, nhưng không dám nói thêm cái gì, chỉ miễn cưỡng cười, mới đi ra ngoài ruộng.

Mẫu ruộng được phân cho Lưu gia cách xa thôn nhất, may mà hôm nay không nóng, trời đầy mây, chuồn chuồn bay đặc biệt thấp, bởi vì ra ngoài ruộng nên cô mang giày rơm cho thuận tiện đi lại, rất mau đã đến bờ ruộng.

Cách đó không xa là con trâu đang cày, cò trắng một chút cũng không sợ người, ở ruộng nước đi loanh quanh, trong chốc lát có mấy con bay lên lưng trâu, hay ở dưới ruộng mổ mặt nước, Lý Kiều Kiều nhìn thấy chỉ có ba chồng ở dưới ruộng, đột nhiên nhớ tới tình cảnh tối hôm qua hắn say rượu, trong lòng thình thịch có một ý niệm kỳ quái. Dừng một chút mới hô: “Ba, ăn cơm…”

Lưu Đại Tráng mới cày xong một mảnh ruộng, đang định nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy giọng con dâu, liền ngẩng đầu nở nụ cười với cô, lấy khăn cột bên hông lau tay và mặt, lúc này mới phát hiện mình đang ở trần, định tìm áo mặc vào mới nhớ vừa nãy để tiện làm việc hắn đã cởϊ áσ ra, trên người chỉ còn mỗi cái quần xà lỏn, hắn lập tức ngượng ngùng.

Mà Lý Kiều Kiều đến gần chợt nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc lộ ra của ba chồng mình, dáng người không hề thua kém thanh niên trai tráng như Đại Căn làm cô nhớ tới hành vi hoang đường đêm qua, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu, vội vàng cầm quần áo để ở trên bờ ruộng cho hắn, giọng nói hơi phát run:

“Ba... quần áo của ba ở đây…”

“Cảm ơn.”

Mỗi người nông dân thường xuyên cởi trần đi làm nên Lưu Đại Tráng cũng không thấy có gì không ổn, khom lưng rửa tay bên cái mương gần đó rồi lấy bát cơm và đôi đũa từ tay con dâu. Sau đó ngồi ở bờ ruộng ăn.

Vốn dĩ Lý Kiều Kiều đã quen với việc đưa cơm này, ngày thường cũng từng thấy ba chồng ở trần làm việc rồi. Nhưng trải qua chuyện đêm qua, cô cảm thấy có chỗ nào đó khang khác, để tránh suy nghĩ miên man, cô lấy trong rổ ra cái cốc ống trúc, đổ nước vào đưa cho Lưu Đại Tráng, lúc này cô mới nhớ tới không thấy Đại Căn đâu, sợ hãi hỏi:

“Ba ơi, Đại Căn đâu rồi ạ?”

“Đại Căn đi qua nhà cậu họ hỗ trợ vài việc rồi, đi gấp nên chưa kịp dặn mẹ con đừng nấu cơm cho nó.”

Vừa nói Lưu Đại Tráng gắp rất nhiều thịt khô trong chén của mình để sang chén Đại Căn rồi bảo con dâu:

“Con ăn đi, Đại Căn nói con thích ăn thịt khô.”

“A? Không, con không đói bụng…”

Lưu Đại Tráng coi cô như con ruột vậy, hắn gắp đồ ăn cho cô cũng không phải ngày một ngày hai, cũng không biết tại sao hôm nay cô lại khẩn trương như thế, không ngừng túm vạt áo của mình.

“Vậy uống nước đi, hôm nay mẹ con pha trà bí đao quá ngọt, ba uống không quen, con thử xem.”

Đại Tráng lấy lá cây lau miệng cốc ống trúc rồi nhét vào tay cô khiến cô nhất thời giật mình xém chút nữa hất luôn cốc trà.