Chương 4: Dùng ngón tay an ủi

Có chút e lệ mà nương theo ánh trăng đánh giá cả người mình, đầṳ ѵú phấn nộn chưa bao giờ bị người khác đυ.ng vào bởi vì ba chồng xoa bóp mà trở nên sưng đỏ, hiện giờ bại lộ trong không khí làm Lý Kiều Kiều nhịn không được hít hà một hơi, hồi tưởng lại tình cảnh đáng sợ vừa rồi, nhất thời cả người căng chặt, khuôn mặt nóng bỏng đỏ bừng, có một loại cảm giác vi diệu sâu trong nội tâm lặng lẽ dâng lên, trong giây lát lại nhanh chóng biến mất.

Xấu hổ che lại cặρ √υ" của mình, cô cảm giác được tiểu huyệt mất tự nhiên co giật vài cái, nhất thời dọa cô sửng sốt, cũng không dám nhúc nhích lung tung nữa, vội vàng trốn vào trong ổ chăn.

Nằm trong ổ chăn nghe tiếng tim của mình đập bang bang, cô không thể làm thế nào để bình phục được tâm tình, chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, đặc biệt là hạ thân vẫn luôn run rẩy ẩn ẩn có nước chảy ra.

Cắn cánh môi dưới, cô thật sự có chút không chịu nổi dụ hoặc, lặng lẽ đem ngón tay dịch xuống hạ thân, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận xoa tiểu huyệt như xoa cái màn thầu, xung quanh rất yên tĩnh, nên ngược lại cô cảm thấy tiếng tim đập và hô hấp của mình đặc biệt to, cả người mơ mơ màng màng, ngón tay thong thả di chuyển, không ngừng vuốt ve nơi tư mật, nhắm mắt yên lặng xoa nắn tiểu huyệt, Lý Kiều Kiều thấy mình giống như tìm được một phương hướng phát tiết, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng hơn một ít.

Dù sao cô cũng đã cô giá thành niên rồi, khác với Lưu Đại Căn, cả đêm chỉ có một mình heo quạnh, đôi khi cũng sẽ tìm một chút biện pháp làm bản thân vui sướиɠ, tựa như bây giờ, tình cờ bị ba chồng mυ"ŧ vυ", gợi lên du͙© vọиɠ khiến phía dưới có chút hư không, bắt đầu dùng ngón tay an ủi nội tâm vắng vẻ.

Không bao lâu, vì cơ thể thập phần mẫn cảm khiến vòng eo căng chặt, ngay sau đó nổi lên một loại cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng vui sướиɠ, bao phủ cả người, hai cặp đùi trắng nõn kẹp chặt tay của mình, cẳng chân gắt gao cứng đờ, ngón chân không tự chủ được mà cuộn tròn, cô ngửa khuôn mặt nhỏ lên thở hổn hển, không phát ra tiếng động lớn, mặt đỏ bừng tiết ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, cả người phảng phất như mất hết sức lực mềm mại ngã xuống giường, chậm rãi nặng nề ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Lưu Đại Căn thức dậy sớm, có chút mơ hồ xoa xoa đôi mắt, anh có vóc dáng giống ba mình nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo, tính ăn bát cháo rồi ra ngoài ruộng làm việc, khi nhìn thấy cô gái dáng người yêu kiều đắp chăn nằm trên giường, Đại Căn nhịn không được nuốt nước bọt.

Giống như mấy chàng thanh niên khác, sau khi trưởng thành anh đối với việc cưới vợ và có con cũng không phải không để ý, mà ngược lại so với bất luận kẻ nào, anh càng khát vọng có một cô vợ, cùng sinh ra mấy đứa nhỏ. Chỉ là sau này anh mới phát hiện mình và nam nhân khác không giống nhau, tuy rằng cây gậy dài như thế, vậy mà không làm được việc gì, cô vợ nhà mình vừa trắng vừa mềm, không chỉ có đôi mắt luôn ngập nước quyến rũ, mà còn có làn da mịn màng trắng nõn.

Nhờ quan hệ của ba nên anh mới cưới được cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng Lưu Đại Căn lại không có biện pháp hành sự, nói không khổ sở là giả, cho nên, ngay từ đầu anh dùng ngón tay lừa cô cho qua chuyện, không nghĩ tới thật đúng là bị anh gạt được vài lần, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt tại trận, nghĩ vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn, thở dài một tiếng, bỏ qua ý tưởng muốn thân mật với cô, đi ra ngoài.

“Đại Căn, hôm qua ở nhà thím Trương nhìn thấy cháu của bà ấy, con có dự tính gì không?” Bàn ăn Lưu gia nằm bên cạnh phòng bếp, Lưu Đại Nương thấy con trai tỉnh dậy vội đưa cho anh chén cháo, thấy ông chồng của mình sáng sớm đã đi ra ngoài, con dâu còn đang ngủ, mới liếc nhìn phòng ngủ của bọn họ, nhỏ giọng hỏi.

“Dự…dự tính gì ạ?” Anh và Lý Kiều Kiều không giống nhau, trong lòng Lưu Đại Căn nghĩ đến chuyện gì, vừa nghe mẹ hỏi lời này, bắt đầu chột dạ, nói chuyện lắp ba lắp bắp.