Chương 7: Người có bệnh là con

“Sao vậy mẹ… Có chuyện gì thế?” Cô có chút bất an nhìn mẹ chồng, Lý Kiều Kiều không được tự nhiên hỏi, trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng bất an.

Dù sao cũng là con dâu, không phải con trai của mình, phải cẩn thận nói chuyện, Lưu Đại Nương dừng một chút mới nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, con đừng oán giận mẹ lắm mồm, đã mấy năm rồi không có động tĩnh, các con là người trẻ tuổi không nóng nảy, nhưng mẹ đã gấp đến độ không được rồi! Với lại, hiện tại mẹ và ba con còn trẻ, có thể giúp đỡ làm việc nhà nông, nếu chờ ba bốn năm nữa, mẹ sẽ già mất, chờ không nổi!”

“Mẹ…” Lưu Đại Căn không giống người đàn ông khác, căn bản không thể hành sự, vì việc này cô mới buồn bực không thôi xa cách Lưu Đại Căn, nhưng mà lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, cũng không thể bỏ, cô đành phải như người câm ăn hoàng liên đem sầu muộn nuốt vào vào trong bụng, không nghĩ tới mẹ chồng lại nhắc tới chuyện này.

Lý Kiều Kiều khổ sở quả thực nói không nên lời! “Mẹ, chuyện này không thể gấp được, mẹ con cũng nói phải xem duyên phận, không phải vừa nói có liền có…”

Lúc trước sau khi cãi nhau một hồi, Lưu Đại Căn cầu xin cô tha thứ cho hắn, lúc này Lý Kiều Kiều không nghĩ sẽ nói sự thật khiến mẹ chồng thương tâm, chỉ đành mím môi cười nói.

Lưu Đại Nương nghe xong lời này càng thêm nóng nảy, đem lời nói lại nói minh bạch chút, “Kiều Kiều à, ý của mẹ là, mẹ nghe nói trấn trên có thầy thuốc chuyên xem cái này, chờ ba con làm việc xong, chúng ta đi nhìn xem thử, được không? Nếu có thể trị hết thì tốt rồi, nếu là cơ thể không có vấn đề gì, chúng ta coi như là đi ra ngoài trấn trên họp chợ chơi thôi.”

“Mẹ, ý của mẹ là con không thể sinh con?” Vốn dĩ giúp đỡ nam nhân nhà mình che dấu loại gièm pha này đã đủ khiến cô nghẹn một bụng rồi, không nghĩ tới ở trong lòng mẹ chồng thế nhưng mình không thể sinh đẻ được, Lý Kiều Kiều nhất thời ủy khuất, chỉ quay đầu đôi mắt ửng hồng nhìn Lưu Đại Nương.

“Không có, không có, mẹ không phải ý tứ này, chính là, chính là quan tâm đến chuyện sinh con của hai đứa thôi, nhà mẹ đẻ của con hiện nay cũng chỉ có mình con thôi không phải sao? Mẹ chỉ là sốt ruột, không có ý trách con.” Thấy con dâu có chút không cao hứng, Lưu Đại Nương vội vàng dỗ cô.

Nghe thấy lời này, Lý Kiều Kiều mới dễ chịu đôi chút, nhưng mà nghĩ đến Lưu Đại Căn, trong lòng không cao hứng nổi, nhưng lại không thể nói thật, nhất thời tức giận đi đến một góc, quay lưng với mẹ chồng lau nước mắt.

Lưu Đại Nương tâm địa đặc biệt mềm, trong nhà chỉ có một đứa con trai, Kiều Kiều lại rất xinh đẹp, tính tình tốt, ngoan hiền, sao bà chịu được khi con dâu ủy khuất? Nhất thời cũng bối rối, lau nước mắt cho cô nói: “Kiều Kiều, là do mẹ vội vã muốn ôm cháu, hồi đó sức khỏe mẹ không tốt, không thể cho Đại Căn thêm anh em, bằng không cũng sẽ không nghĩ mang con đi xem thầy thuốc… Thêm nữa người trong thôn luôn lén bàn tán về con, trong lòng mẹ cũng sốt ruột…”

“Mẹ không cần nói nữa, Kiều Kiều không có việc gì, không cần đi xem thầy thuốc” Đại Căn làm xong việc bên nhà chú liền nói với Lưu Đại Tráng về nhà trước, muốn đem hai con thỏ trắng mới bắt được đưa cho cô vợ nhà mình nhìn một cái, làm cô vui vẻ.

Không nghĩ tới còn chưa tiến vào phòng bếp liền nghe thấy mẹ muốn kéo Kiều Kiều đi xem bệnh, lập tức bối rối, ngay sau đó nghe thấy Kiều Kiều đem chuyện này giấu đi không nói thật, anh nhẹ nhàng thở ra, lúc mẹ nói tới người trong thôn, lại nghe thấy thanh âm nức nở của cô, cuối cùng anh nhịn không được vọt vào, vẻ mặt sốt ruột nhìn Lưu Đại Nương, sau đó đau lòng nhìn Lý Kiều Kiều, chỉ nhấp môi không biết nên nói như thế nào mới tốt!

“Đại Căn, con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ không phải cố ý nói Kiều Kiều có vấn đề gì…”

Lý Kiều Kiều thấy Đại Căn tới, mặt tái nhợt xoay người nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, nghĩ đến mình gả cho người đàn ông như vậy, người trong thôn còn lén nghị luận cô không thể sinh con, trong lúc nhất thời tức giận đến nói không ra lời, chỉ bụm mặt khóc lóc trở về phòng.

“Ôi, Kiều Kiều, con ơi! Mẹ không phải ý tứ này, mẹ chỉ thảo luận với con mà thôi, không có chê con…” Thấy con dâu khóc thành như vậy, Lưu Đại Nương lo lắng, đuổi theo giải thích, Lưu Đại Căn lại một phen giữ cô lại, lớn tiếng nói: “Mẹ! Người có bệnh là con, không phải Kiều Kiều! Là con không… con không được…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~